Tần Phong ở trong bếp nghe thấy vậy liền lắc đầu, nhóc bốn tuổi thì biết làm gì chứ. Tám chín phần là nhờ mấy sư thầy dạy dỗ, đến nhà bố nuôi thì phải nghe lời hiểu chuyện, phải giúp bố làm việc.
Nghĩ tới chuyện này, Tần Phong lại thở dài một hơi, không khỏi thương xót cho cậu.
Rất nhanh đã rửa xong bát, múc một chậu nước đổ cho lợn, lau qua tay rồi đi ra ngoài.
Lúc này quần áo ngâm trong máy giặt chắc cũng đủ rồi, Tần Phong rút phích cắm, mở máy giặt ra đổ thêm ít nước giếng vào, cầm khăn mặt đi vào phòng khách.
Cậu bé cũng nhắm mắt đuổi theo.
Tần Phong nghĩ một chút, cầm lấy bình hoa nhựa lau một chút rồi đưa cho con trai: “Cầm giúp bố.”
Cuối cùng cũng có đất dụng võ, cậu bé vui vẻ ra sức gật đầu.
Tần Phong đưa tay sạch lên xoa đầu cậu: “Ngồi ở ghế đợi bố.”
Cố Vô Ích cầm chổi lau nhà đi vào, nói: “Bọn con lau bàn xong rồi.”
Tần Phong: “Bọn con lau cả tầng trên tầng dưới sạch sẽ rồi mà vẫn còn sức thì sau này cả bàn ghế cũng giao cho bọn con lau luôn.”
Cố Tiểu Nhị nhìn anh một cái, xem thường ai chứ.
Tần Phong giả vờ không thấy, đối phó với mấy nhóc con này sự thực phải kiếm cớ có sức thuyết phục.
Sự thực đúng như anh dự đoán, phòng khách ba bốn mươi mét vuông và phòng ăn đều được lau sạch sẽ, hai anh em ngồi bệt dưới đất.
Tiểu Bất Điểm tưởng hai anh đang chơi trò chơi nên cũng đặt mông ngồi xuống đất.
Lúc này Tần Phong cũng đã lau xong mấy tủ, đang định đi phơi quần áo. Lúc đi vào tìm giá treo đồ thì thấy Cố Tiểu Nhị mệt mỏi giống như tên ngốc, lập tức bật cười: “Sao thế?”
Cố Tiểu Nhị theo bản năng quay đầu, thấy ánh mắt bố đầy ý cười, nhất thời không buồn để ý tới anh.
Tần Phong thích thú: “Trên lầu cũng lau xong rồi à?”
Cố Tiểu Nhị giơ tay bịt lỗ tai.
Cố Vô Ích đứng dậy.
Tiểu Nhị trừng mắt nhìn anh trai.
Cố Vô Ích ho một tiếng: “Thầy giáo giao bài tập bọn con vẫn chưa làm. Con định làm bài tập trước, trên lầu định để chiều lau.”
Cố Tiểu Nhị ngây người, phản ứng lại, vội vàng gật đầu.
Tần Phong định nhắc nhở hai anh em, bài tập hôm qua đã làm xong hết rồi.
Nhưng bọn trẻ con cũng cần mặt mũi.
Ví dụ như lúc nhỏ, mỗi lần bị bố mẹ vạch trần đều thẹn quá hóa giận.
“Vậy làm bài tập trước đi, lầu trên không bẩn lắm, không cần....”
Cố Tiểu Nhị cũng bò từ đất dậy chạy một mạch lên lầu.
Hai chứ “lau nhà” trong miệng anh còn chưa nói ra đã thấy Cố Vô Ích xách Miểu Miểu đi theo em trai.
Thấy chổi lau nhà với giẻ lau bị ném dưới đất, Tần Phong bất đắc dĩ nhặt lên mang ra sân dùng nước giặt quần áo để giặt.
Toàn bộ ga trải giường đều được phơi xong, thấy còn thừa một dây phơi, Tần Phong liền lấy chăn của mình với mấy đứa nhỏ ra phơi nốt.
Đồng nghiệp đi qua cửa thấy trong sân phơi đầy quần áo, anh đang ngồi đánh giày, không khỏi dừng lại hỏi: “Công nhân Tần, đống này cậu tự giặt hết à?”
Tần Phong ngẩng đầu thấy đồng nghiệp làm ở bộ phận gia công, không phải người ngoài liền gật đầu.
Nam đồng nghiệp giơ ngón cái lên: “Cậu lợi hại thật đấy.”
Tần Phong nhìn về phía máy giặt: “Công lao của nó.”
“Nhưng mà cũng cần phải đổ thêm nước.” Người đồng nghiệp nam đi vào, thấy mấy đôi giày anh đang đánh rất nhỏ: “Của Vô Ích với Thanh Cuồng à?”
Tần Phong gật đầu.
Đồng nghiệp nam: “Bảo sao công nhân Cố trước khi qua đời một mực giao phó bọn trẻ cho cậu, không đồng ý để con gái ông ấy chăm sóc.”
Tần Phong cười đáp: “Vải giày dày, chúng nó không giặt sạch được, mấy ngày nữa đổi qua xăng-đan thì để chúng tự giặt.”
“Nên như vậy. Nếu không thì cậu bận tối mắt tối mũi mất.” Đồng nghiệp nam nhìn vào trong phòng khách thấy cái ghế gập nhỏ liền lấy ra ngồi cạnh anh.
Lông mày Tần Phong khẽ động, này chắc là có chuyện gì đây.
“Không bận?”
Nam đồng nghiệp ngây người, ý thức được anh đang hỏi mình liền cười đáp: “Không bận.”
Tần Phong không tin nhưng cũng không tiếp tục dò hỏi.
Nam đồng nghiệp không thân quen với Tần Phong lắm, bởi vì anh là tiến sĩ, sợ càng nói càng sai bị anh chê cười, cũng không dám tùy tiện nói chuyện với anh, thế nên mới ngồi được năm phút đã chịu không nổi, đứng lên chào tạm biệt ra về.
“Bố, sao chú ấy lại tới đây ạ?” Cố Tiểu Nhị nghe thấy tiếng nói chuyện thì tò mò, ghé vào cửa sổ vểnh tai nghe lỏm, kết quả chả nghe thấy gì.
Tần Phong: “Ai biết.”
“Có phải giới thiệu đối tượng cho bố không thế?”
Tần Phong ngẩng đầu hỏi: “Định muốn có mẹ kế à?”
Cố Tiểu Nhị lập tức lùi vào trong.
Tần Phong hài lòng.
Tìm thấy cái ván giặt đồ, Tần Phong tháo đế giày ra chà chà mấy cái, dội nước đi trông chẳng khác gì đồ mới. Anh dùng bàn chải đánh giày chải sạch bên trong, rửa lại lần nữa rồi đặt lên bậu cửa sổ phơi khô.
Lúc này trong sân cũng ngập đồ đạc không thể nhìn thấy gì.
Tần Phong bỏ máy giặt vào trong nhà, đang định dọn dẹp một chút thì thấy bố mẹ chạy tới, hoảng sợ đến mức như có sói đuổi phía sau, động tác nhanh đến mức không giống người đã sống hơn nửa đời người.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Tần Phong vội vã đỡ hai người.
Ông cụ Tần: “Bác của Cố Tiểu Đại và Cố Tiểu Nhị tới rồi.”
“Đến thì đến thôi.” Tần Phong buông hai người ra tiếp tục quét nước.
Ông cụ Tần cầm lấy chổi nói: “Lai giả bất thiện*, giống như con nợ bà ta mấy vạn tệ vậy.”
[*Lai giả bất thiện - 来者不善: nhấn mạnh người đến có ý đồ xấu, nên cảnh giác, cẩn thận.]