Thập Niên 80: Tuổi Còn Trẻ Đã Làm Cha Vai Ác

Chương 45

Nhưng trẻ con không biết giữ bí mật, Cố Vô Ích không dám nói sự thật: “Tự nói anh ấy đáng đời.” Đi giày xong cho cậu bé, cầm lấy đống quần áo không bẩn lắm: “Đi, mang ra cho bố.”

“Đợi em với!” Cố Tiểu Nhị kéo lê đôi giày đi theo.

Tần Phong nghe thấy bước chân huỳnh huỵch chạy xuống lầu liền cau mày: “Chậm thôi!”

Cố Tiểu Nhị không dám chạy, Cố Vô Ích cũng không dám ôm Miểu Miểu, sợ cậu buông tay ra sẽ ngã, liền nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé chậm rãi đi xuống.

Bà cụ Châu vào nhà tìm bột giặt, vừa ngước mắt liền nhìn thấy ba anh em, thân thiết chẳng khác nào anh em ruột thịt cùng cha cùng mẹ, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động. Sau đó bà lại thở dài, ba đứa nhỏ gộp lại không lớn bằng con gái bà, nhưng con gái bà lại không bằng đứa cháu út.

Không biết kiếp trước bà đã tạo nghiệt gì nữa.

“Bà nội ơi, bà nhìn gì đấy ạ?” Cố Tiểu Nhị thấy còn một bậc thang liền lập tức nhảy vọt xuống.

“Huỵch” một tiếng, bà cụ bừng tỉnh: “Không có gì. Đưa quần áo cho bà.”

“Con bỏ vào máy giặt.” Cố Tiểu Nhị né ra, thuận tiện cầm lấy quần áo trên tay anh trai.

Bà cụ Châu: “Đừng bỏ vội, đợi bố con đun ít nước nóng hòa tan bột giặt rồi hãy bỏ.”

Cố Tiểu Nhị nhíu mày muốn nói cần gì phải phiền phức như vậy.

Khóe mắt nhìn thấy bóng dáng bố đang cầm bình nước sôi từ phòng bếp đi ra, lập tức nuốt lại mấy lời kia, cùng anh trai em trai đi vào nhà vệ sinh.

Nhưng mấy cậu mần mò trong nhà vệ sinh một lúc mới ra ngoài thì ông bà đã về rồi.

Cố Vô Ích tò mò hỏi: “Bà nội về rồi ạ?”

Tần Phong: “Bà sợ ông con không biết mua len nên đi theo rồi. Bố còn dặn ông bà mua thêm cho bọn con mấy đôi tất với qυầи ɭóŧ, sau này mỗi ngày thay một lần.”

Hai anh em kinh hãi.

Tần Phong cau mày, cố ý nói: “Cảm động đến mức không biết nói gì à?”

Khóe miệng Cố Vô Ích giật giật, rất muốn giải thích bọn họ rất sạch sẽ, còn muốn nói kiếp trước giàu có mới đốt tiền như thế. Nhưng lời vừa tới cửa miệng lại không dám nói ra, cũng không nói nên lời.

Dù có giải thích thế nào thì anh cũng không hiểu gì.

Cố Tiểu Nhị không nhịn được: “Bảo sao ông nội bà nội lại bảo bố đốt tiền. Bố đúng là tiêu tiền hoang phí.”

“Khích tướng không có tác dụng với bố đâu.”

“Ai bảo là khích tướng ạ?”

“Không phải bọn con không muốn giặt nên mới cố ý nói vậy à?”

Cố Tiểu Nhị khϊếp sợ: “Bọn con tự giặt?”

Tần Phong gật đầu: “Không phải từ trước tới giờ đều là bọn con tự giặt à?”

Cố Tiểu Nhị nhớ ra, từ lúc hai anh em anh thân thiết với Tần Phong, Tần Phong liền không khách khí với bọn họ, qυầи ɭóŧ đều tự để bọn họ giặt.

“Bố, bố không sợ quần áo đang tốt giặt đến mức hỏng sao?”

Tần Phong: “Dù không giặt hỏng thì đến một thời gian nhất định cũng cần phải thay thôi.”

Cố Vô Ích mở miệng.

... Sao bố cậu còn sống phung phí hơn cả kiếp trước của cậu, lúc cậu có nhiều tiền nhất vậy.

Tần Phong thấy hai anh em không còn gì để nói, coi như hai đứa đồng ý rồi: “Đánh răng rửa mặt ăn cơm thôi. Ăn xong bố giặt đồ to, các con giặt đồ nhỏ. Giặt xong rồi bố giặt giày, các con lau nhà.”

Tối qua Cố Tiểu Nhị đã thương lượng với anh trai rồi, sáng hôm nay bọn họ sẽ lau nhà. Nhưng khi nghe anh sắp xếp việc như vậy lại không muốn làm theo ý anh: “Bố lúc nào cũng thu xếp.”

“Đây không phải nhà con à, định để bố lau?” Tần Phong hỏi ngược lại.

Cố Tiểu Nhị nhất thời nghẹn lời.

Kiếp trước cẩn thận, nỗ lực lắm mới có được một căn nhà, nhưng cậu còn chưa cảm nhận được hơi ấm gia đình thì nhà đã sụp đổ rồi.

Lúc này Cố Vô Ích cũng không biết nói gì mới được. Người cha này tùy tiện nói một câu đã chạm tới đáy lòng bọn họ. Giống như biết trước bọn họ thích nghe gì, nói cái gì dễ khiến cậu xúc động nhất.

Tần Phong không biết thuật đọc tâm, thấy sắc mặt hai anh em rất phức tạp, không nhịn được hỏi: “Bố nói sai à?”

Cố Tiểu Nhị lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Không ạ. Nhưng mà con đói rồi.”

“Bố đi dọn cơm. Trong bình không có nước nóng đâu, lấy nước ở phích đi.”

Cố Tiểu Nhị không chút suy nghĩ liền hỏi: “Con dùng nước giếng, nước vừa lấy lên vẫn còn ấm.”

“Vậy sao?” Tần Phong thản nhiên nhìn cậu.

Cố Tiểu Nhị lười biếng vội vàng chạy vào trong nhà lấy phích nước.

Bữa sáng hôm nay không giống mọi hôm, cháo với bánh bao, còn có thêm một quả trứng muối.

Tần Phong không biết mấy đứa trẻ có ăn đồ ăn có ngấy không, dù sao anh ăn tới phát ngấy rồi.

Cứ như vậy kiểu gì anh cũng mắc bệnh kén ăn mất.

“Bố, bố nghĩ gì đấy?” Cố Tiểu Nhị tò mò đánh giá anh.

Tần Phong thuận miệng đáp: “Chuyện công việc thôi.”

Cố Vô Ích cũng tò mò hỏi: “Khi nào thì chạy thử xe ạ?”

Tần Phong: “Sắp rồi. Có chuyện gì ăn xong rồi nói tiếp.”

Hai anh em thấy bố không có ý định nói nhiều, nghĩ là phải giữ bí mật nên cũng không dám hỏi nhiều.

Yên lặng ăn xong, Tần Phong rửa bát, hai anh em phân công công việc, lau bàn quét dọn.

Cậu út thấy hai anh lớn không cần mình nên chạy vào nhà bếp giúp Tần Phong.

Trong bếp không chỉ có lửa mà còn có dao, Tần Phong cũng không dám để cậu ở đây lâu: “Đi lấy tất của con bỏ vào chậu rửa chân đi.”

Cậu bé nghe lời lập tức chạy lên lầu.

Cố Vô Ích vội vàng nói: “Ở trên đất ngoài sân kìa.”

Cậu bé liền chạy ra ngoài.

Cố Tiểu Nhị nói: “Thằng bé cũng thích làm việc đấy chứ.”