Trong lòng Tần Phong chợt nảy ra một ý tưởng, cười nói: “Đan cho bọn trẻ một ít áo len và mũ. Trời càng ngày càng ấm, tôi không thể mặc áo khoác bông nữa.”
“Ba đứa trẻ sao? Buổi tối tôi cũng rảnh rỗi, không chê tôi biết đan ít hoa văn thì để tôi đan cho.”
Tần Phong mới về nước được nửa năm, cả ngày đều ở trong phòng R&D, không có thời gian tiếp xúc với mọi người, nghĩ một lúc lâu anh mới nhớ ra cô chính là Tiết Tinh, vợ của Ngô Chính, trưởng nhóm phân xưởng lắp ráp.
Hai người kết hôn nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa có con, nghe nói là đinh khắc*.
[Đinh khắc- 丁克: đề cập đến những người có khả năng sinh con nhưng chọn không sinh con, ngoài việc chủ động không có con, họ cũng có thể thụ động chọn không sinh con vì lý do chủ quan hoặc khách quan.]
Người ở thời đại này mà đinh khắc, Tần Phong không bao giờ tin.
Nghe nói tình cảm hai vợ chồng rất tốt.
Phần lớn là nguyên nhân ở đội trưởng Ngô Chính kia.
Mặc dù cả kiếp trước lẫn kiếp này anh chưa từng kết hôn, dù trong vòng đời của kiếp trước hay kiếp này, phụ nữ không thể sinh cho đàn ông một người con mà vẫn không ly hôn, hoặc là nghèo quá không ly hôn được, hoặc chính là người phụ nữ mạnh mẽ hơn người đàn ông nhiều.
Từ điểm này, Tần Phong không khỏi đồng cảm với cô ấy, không ngại mà nhờ cô: “Ba cái áo ba cái mũ có phiền chị quá không?”
Người phụ nữ đứng bên cạnh Tiết Tinh đáp: “Áo trẻ con đan nhanh lắm. Nếu cậu Tần lo không kịp, vậy thì để tôi đan mũ cho.”
Người này Tần Phong không quen: “Cô là...”
“Tôi tên Phùng Mạch Miêu, gọi tôi là Lão Phùng chị Phùng đều được.”
Tần Phong nhận ra: “Chị là vợ của kế toán Triệu phải không? Chào chị Phùng, làm phiền chị với Chị Tiết rồi.”
“Không sao đây.” Phùng Mạch Miêu xua tay, nhìn thấy Tần Phong mặc chiếc áo thể thao đã bạc màu, mặc dù đổ rất nhiều mồ hôi nhưng vẫn rất tuấn tú, đáng tiếc cô không sinh muộn thêm mười năm: “Cậu Tần, mặc ít như vậy mau về nhà đi.”
Tần Phong: “Vậy đợi bố tôi mua len về tôi sẽ tới nhà chị hỏi thăm.”
Phùng Mạch Miêu cười sang sảng đáp: “Hỏi thăm cái gì mà hỏi thăm, đều là đồng nghiệp với nhau cả, cậu khách sáo quá.”
Tần Phong gật đầu: “Chuyện nên làm mà.”
“Không cần.” Phùng Mạch Miêu nhìn hai ông bà: “Đừng mua đường cho chúng cháu. Nếu không thì mọi người tìm người khác đi.”
Bà cụ Châu rất bất ngờ, nhìn những người này đều là người có tri thức, cảm giác có khoảng cách với bà, vậy mà lại nhiệt tình như vậy.
Dù sao người ta cũng nói thế rồi, bà cũng không thể phụ lòng tốt của người khác, gật đầu đồng ý, vừa về tới nhà đã vội vã hỏi Tần Phong, mấy nữa trứng muối làm ăn được rồi thì đem biếu bọn họ một ít thể hiện thành ý.
Tần Phong thấy biếu trứng muối thì đơn giản, nhưng phần lớn người ở nhà máy không có thời gian, mãi mới có một ngày nghỉ ngơi, còn không đủ thời gian nghỉ ngơi nữa chứ đừng nói làm việc nhà.
“Cũng không cần nhiều đâu ạ.” Tần Phong vừa rửa mặt vừa nói.
Bà cụ Châu: “Chuyện này trong lòng mẹ nắm rõ.”
Tần Phong cảm thấy trong việc đối xử với mọi người xung quanh, bố mẹ anh khéo léo với ân cần hơn nhiều: “Vậy bố mẹ ngồi nghỉ ngơi một lát đi, con đi xem mấy đứa dậy chưa.”
“Dậy rồi ạ.” Cố Tiểu Nhị thò cái đầu nhỏ từ trên lầu xuống: “Anh đang mặc quần áo cho Miểu Miểu, bố không cần lên đây đâu ạ.”
Tần Phong bước mấy bước liền dừng lại.
Tần Tiểu Nhị liền nói thầm: “Con mà dám lừa bố sao.”
“Con không dám.” Tần Phong liếc cậu một cái, vào phòng ngủ thay một chiếc len với quần lông.
Sau đó liền đi tới phòng cậu con trai cả, thấy Cố Vô Ích vẫn mặc chiếc quần hôm trước, liền bảo cậu cởi ra thay bộ mới.
Cố Vô Ích không hiểu, quần của cậu có vấn đề gì sao.
Tần Phong: “Bẩn rồi.”
“Bẩn chỗ nào ạ?” Cậu cúi đầu nhìn, vẫn sạch mà.
Tần Phong: “Ống quần!”
Cậu liền nâng ống quần lên, trên quần dính ít đất, chắc là bị bẩn lúc ra ngoài thôn.
“Phủi một chút là sạch ạ.”
Tần Phong trừng mắt.
Cậu rất tôn trọng anh, không muốn làm anh thất vọng nên không dám nhiều lời.
Tần Phong nhanh chóng gỡ ga trải giường ra.
Cố Tiểu Nhị không nhịn được hỏi: “Cái này cũng phải giặt ạ? Không phải mới giặt hay sao ạ?”
“Nửa tháng rồi.” Tần Phong nhắc nhở cậu.
Cố Tiểu Nhị vô thức nhớ lại, lập tức phát hiện sai trọng điểm: “Nửa tháng giặt một lần ạ?”
“Ý con là một tháng giặt một lần?”
Cố Tiểu Nhị không suy nghĩ liền hỏi: “Không phải bẩn rồi mới giặt ạ?” Nhìn anh trai mình.
Kiếp trước lúc Cố Vô Ích không có tiền nên cũng không dùng ga trải giường, lúc có tiền rồi thì lại không có thời gian, cái chăn mốc meo cũng không có thời gian giặt. Sau này có tiền có thời gian rồi lại giao cho bảo mẫu, thế nên căn bản cậu không biết khi nào thì phải giặt, đến mức độ nào thì phải giặt.
Cố Tiểu Nhị thấy anh trai hé miệng liền biết không trông cậy được gì: "Bố không ngại mệt ạ?" Cậu hỏi bố mình.
“Bố cũng đâu có giặt tay.” Vừa nói vừa ôm ga trải giường: “Lát nữa lấy cả của con với Miểu Miểu mang ra đây.”
Cố Tiểu Nhị nhìn anh mình.
Cố Vô Ích ôm cậu lên giường, cởϊ áσ khoác với quần ra thay cho cậu bé một bộ đồ mới sạch sẽ.
“Hai người đều thay mà em không thay bố sẽ dạy dỗ em.” Cố Tiểu Nhị lắc đầu cởi bộ quần áo đã mặc ba ngày ra, liền nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng thét kinh ngạc: “Mới mấy ngày mà con đã giặt? Quần áo còn tốt như vậy bị con giặt hỏng hết.”
Cố Tiểu Nhị cười hả hê vui sướиɠ khi người khác gặp họa: “Đáng đời!”
Miểu Miểu tò mò nhìn anh, lại nhìn anh cả: “Ai đáng đời ạ?”
Đương nhiên là Tần Phong bị bà cụ Châu quở trách rồi.