Hai ông bà đồng thời nhíu mày.
Tần Phong giả vờ không thấy, gắp gan gà bỏ vào bát hai đứa trẻ.
Cậu bé ăn xong cũng nhíu mày.
Tần Phong cũng không dám miễn cưỡng cậu: “Đưa cho bố đi.” Anh lại gắp bỏ vào bát mình, gỡ da ở cánh gà ra đưa thịt nạc cho cậu, sợ ăn da gà sẽ khiến cậu buồn nôn.
Cậu bé nghĩ bố thương mình nên mới không nỡ ăn thịt liền một tay cầm đũa, tay kia chống trên bàn ăn, gắp một miếng thịt lớn cho vào bát của bố.
Tần Phong khẽ cau mày nhìn ức gà, gắp cho anh cái này như vậy mới xứng đáng là con trai của anh.
“Bố tự gắp được, con cứ ăn đi.”
Cậu bé ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cố Tiểu Nhị thấy cậu nghe lời như vậy liền xé một miếng thịt đùi gà đưa cho cậu.
Tần Phong không nói hai lời liền gắp miếng thịt bỏ lại vào bát cậu.
Tiểu Nhị ngây người.
Cố Vô Ích nhắc nhở: “Em quên Miểu Miểu chưa quen ăn thịt à?”
Cố Tiểu Nhị nhất thời không dám gắp bừa nữa.
Hai ông bà thấy hành động của con trai có vẻ tức giận, chắc vẫn còn giận Tần Dĩnh, vì vậy cũng không dám nhiều lời, bữa ăn im lặng dị thường.
Quả thực Tần Phong rất tức giận, nhưng là cố ý làm thế, sợ bố mẹ anh nghĩ hôm qua kích động Tần Dĩnh kết hôn chỉ là lời nói trong lúc tức giận.
Đến tối, Tần Phong vẫn không lộ ra biểu cảm gì, hai ông bà cũng không dám chọc vào anh, cũng không dám cùng anh về nhà, ông bà cũng khẳng định Tần Phong thấy Vương Căn Bảo rất chướng mắt.
Mấy lời hôm qua là xuất phát từ tận đáy lòng. Nếu ông bà vẫn ra sức ủng hộ Tần Dĩnh và Vương Căn Bảo cùng nhau sống tiếp, Tần Phong nhất định sẽ đuổi bọn họ tới nhà họ Vương.
Ở thôn, họ hàng và hàng xóm nhất định sẽ chế giễu chuyện bố mẹ bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng Tần Phong sống ở đây cũng rất biết đối nhân xử thế với người trong thôn, xung quanh cũng không có họ hàng thân thiết với nhà anh, người ta cũng sẽ không can thiệp lắm chuyện nhà anh.
Sau khi phổ cập khoa học cho Cố Vô Ích, hai ông bà biết con trai nhà mình rất có tài, nhà máy cũng không quan tâʍ đa͙σ đức cá nhân của anh, dù sao cũng không vi phạm pháp luật. Hơn nữa việc để ông bà tới nhà Tần Dĩnh ở cũng không có nghĩa là bỏ rơi họ, không trái với thuần phong mỹ tục.
Nhưng làm loạn đến mức độ đó, Tần Phong cũng không quan tâm, hai ông bà muốn giữ thể diện cũng không được.
Cả đời này hai ông bà cũng không nghĩ tới sẽ để con gái chăm sóc mình khi về già.
Tần Dĩnh gả cho Vương Căn Bảo nhiều năm như thế, hai ông bà cũng chưa từng ở lại nhà họ Vương lần nào.
Đêm khuya yên tĩnh, hai ông bà nằm trên giường phân tích thái độ của Tần Phong và anh có thể làm ra được những chuyện gì, cuối cùng quyết định về sau những chuyện gì liên quan đến con gái và con rể bọn họ đều coi như không biết gì.
Sợ Tần Phong tức giận lâu sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, sáng hôm sau ăn cơm xong, hai ông bà liền tới thăm anh.
Đến cửa liền gặp Tần Phong mặc đồ thể thao, hai ông bà dừng lại, dụi mắt nhìn nhau.
Tần Phong lau mồ hôi trên trán, nhìn đồng hồ, vừa đúng bảy giờ: “Mới sáng sớm mà bố mẹ tới đây có chuyện gì thế?”
Hai ông bà xác nhận đúng là con trai mình, không nhịn được chỉ vào bộ đồ trên người anh: “Con mặc đồ mỏng như thế không lạnh à?”
Tần Phong: “Chạy 5 km , bố nói xem?”
Ông cụ Tần nghẹn lời.
Bà cụ Châu không dám tin: “5 km?”
Tần Phong gật đầu, lại lau mồ hôi: “Bố mẹ ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Bà cụ Châu vô thức đáp lại, lại không nhịn được hỏi: “Con chạy đi đâu đấy?”
Tần Phong: “Chạy từ cổng nhà tới chợ rồi lại chạy về.”
Biểu cảm bà nhất thời một lời khó nói hết: “... Đúng là rảnh rỗi!”
Tần Phong chỉ cười không phản bác, bà không hiểu tác dụng của việc vận động, giải thích cho bà cũng không hiểu: “Không phải bố phải ra chợ à?”
Ông cụ Tần: “Bách hóa vẫn mở cửa, lát nữa bố mới đi. Mấy đứa trẻ vẫn chưa dậy à?”
“Chắc vậy ạ.” Hôm qua trước khi ngủ, Tần Phong cho phép hai cậu con trai lớn được ngủ nướng, không cần phải dậy sớm. Tần Phong dậy sớm sợ Miểu Miểu ngủ không có ai làm ấm chăn liền để cậu nằm trong lòng Cố Vô Ích, Cố Vô Ích cũng không bị đánh thức: “Tìm mấy đứa có chuyện gì sao ạ?”
Bà cụ Châu: “Cũng không có chuyện gì lớn, mẹ định bảo bố con đi mua mấy cân len, không biết Tiểu Đại với Tiểu Nhị thích màu gì.”
Nói tới chuyện này bà cụ Châu lại buồn rầu, con trai với con gái làm ầm lên như thế, cũng không biết con gái có chịu may áo cho mấy bọn trẻ không nữa.
Tần Phong thấy vẻ mặt rối rắm của mẹ, bước vào cổng, cách cánh cửa xa một đoạn mới hỏi: “Không đủ tiền ạ?”
Bà cụ Châu lắc đầu: “Tiền thì có. Vốn là định để dành tới lúc con cưới vợ...” Thấy con trai cau mày thì vội vã nuốt mấy lời kia lại, nói ra nỗi lòng của bà.
Tần Phong cạn lời bật cười: “Là chuyện này sao? Để con tìm người trong nhà máy đan hộ. Cùng lắm thì mua hai bịch kẹo cho người ta.
“Đan gì cơ?”
Một giọng nữ tò mò truyền đến, gia đình ba người nhìn theo hướng tiếng phát ra mới bất giác nhận ra đã đi tới một ngã ba đường, bên lề đường có vài người phụ nữ đang đi bộ, cách anh chỉ hai ba bước, chắc bọn họ mới từ nhà vệ sinh công cộng ra.