Bà cụ Châu chợt dừng bước, suýt thì vấp ngã.
Cố Vô Ích vội vàng đỡ bà: “Bà nội cẩn thận, trời tối, đường lại không bằng phẳng, bố đi chậm lại chút.”
“Bà nội con chê bố nói chuyện khó nghe.” Bà cụ Châu loạng choạng, Tần Phong cũng chú ý tới: “Chuyện này mẹ với bố đừng lo. Sau này bất luận chị ấy có nói cái gì thì bố mẹ cũng đừng để ý.”
Bà cụ Châu thở dài: “Con không biết đấy chứ, hôm qua mẹ còn nói chuyện với bố, nhà chúng ta chỉ còn con gà trống để đến Tết đoan ngọ thì thịt. Hôm đó gọi bọn trẻ với chị con tới, bồi bổ cho hai đứa bé.”
Tần Phong lại nghĩ tới hai đứa trẻ, người gầy gò ốm yếu nhất làng.
Lúc Tần Phong gặp năm ngoái, còn nghĩ công nhân tạm thời lương thấp, chị anh để tiền lại phòng trường hợp bất trắc, vì vậy mới không nỡ bỏ tiền mua sữa bột cho bọn trẻ.
Đến hôm qua, số tiền đó không nói cũng hiểu.
Chỉ có một trong một trăm đứa trẻ sống trong hoàn cảnh như thế có thể tự tách khỏi gia đình sống tự lập.
Tần Phong cũng không muốn bố mẹ suy nghĩ nhiều: “Cháu ngoại mẹ họ Vương. Bây giờ chắc cũng hiểu chuyện rồi, cũng không biết được sau này lớn lên tính cách có giống chị ấy không. Tốt nhất là mẹ cũng đừng bận tâm quá.”
Bà cụ Châu trầm mặc.
Tần Phong liếc nhìn mẹ.
Bà cụ thấy vậy, theo bản năng nói: “Cho mẹ chút thời gian. Lúc trước con ở nước ngoài, bố với mẹ chỉ có gia đình bốn người bọn nó, đột nhiên bảo mẹ không được quan tâm chúng, mẹ... cũng không quen.”
Tần Phong: “Vậy thì từ từ rồi quen, bắt đầu từ ngày mai thịt gà.”
Bà nghe anh nói vậy gật đầu đáp lại, người cũng không còn tinh thần, quên mất chuyện giúp Tần Phong lau nhà.
Đến nhà Tần Phong, bà cụ Châu ngồi xuống thở dài một hơi.
Sầu não vì con gái không hiểu chuyện, lo con gái về nhà sẽ bị chồng đánh, chốc chốc lại nghĩ tới ly hôn, nhân lúc còn trẻ kiếm một người khác. Lúc lại nghĩ tới nếu mang theo hai đứa trẻ, cũng nên tìm một người đã có gia đình. Mẹ kế khó làm mà. Hàng xóm còn cười nhạo Tần Dĩnh bị đá.
Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng định làm bài tập xong thì lau nhà, thấy bà thở ngắn thở dài một lúc rồi lấy tay lau nước mắt, cũng không dám bưng chậu nước ra lau, bất an nháy mắt với Tần Phong.
Tần Phong vẫy tay với hai cậu.
Hai anh em rón rén đi qua.
Tần Phong cầm bút lông ra.
Hai anh em trố mắt.
Tần Phong gật đầu.
Hai anh em muốn khóc, trường học còn chưa dạy viết chữ bằng bút lông, để bọn họ luyện chữ bằng bút lông, may mà bọn họ coi anh là bố ruột.
Tần Phong gõ gõ vào bàn, mặt không biểu cảm nhìn hai cậu.
Cố Vô Ích không nhịn được hỏi: “Bố không cần đi quan sát xưởng lắp ráp xe à?”
“Tăng ca mấy ngày rồi, hôm nay nghỉ ngơi.”
Cố Vô Ích vẻ mặt đau khổ cầm bút lông: “Bố mua lúc nào thế?”
Sao cậu lại không biết?
Nếu mà biết sớm thì đã nhét vào hang chuột rồi.
“Bút lúc trước bố dùng.” Tần Phong nhìn Cố Tiểu Nhị.
... Có ý kiến?
Cố Tiểu Nhị vội vàng mở lọ mực ra, liếc nhìn anh trai, bố nuôi càng ngày càng giống bố ruột như bao gia đình khác, có hài lòng không?
Cố Vô Ích hiểu ánh mắt của em trai, tận sâu đáy lòng trào dâng một dòng nước ấm, sự khó chịu không muốn viết thư pháp nháy mắt biến mất, thở dài một tiếng, cậu sống trong những ngày tháng tốt đẹp quen rồi, quên mất trước kia cũng đã từng hy vọng có người lớn quản bọn họ, một người có thể dẫn lối cho bọn họ.
Tần Phong lại không nghĩ nhiều như vậy, hồi nhỏ anh đã học taekwondo, piano, thư pháp, hội họa, mặc dù không giỏi lắm nhưng cũng uy nhϊếp được người ngoài ngành.
Thời gian du học ở nước ngoài anh còn dựa vào chơi đàn và hội họa để kiếm tiền. Nếu không về nước được anh có thể mua được TV, tủ lạnh, quạt, máy giặt.
Bởi vì anh mới về nước được nửa năm, không ăn uống nhiều nên cũng không tiêu nhiều tiền lắm.
Học nhiều một chút sớm muộn cũng có tác dụng, Tần Phong giả vờ không nghe thấy tiếng thở dài kia, ôm Miểu Miểu ngồi quan sát bọ họ viết nửa tiếng đồng hồ.
Vừa lấy lại bút mực, nước mắt của bà cụ Châu cũng cạn rồi.
Tần Phong lấy đèn pin tiễn mẹ đến cổng làng.
Trưa hôm sau, Tần Phong coi như chưa có chuyện gì xảy ra ngồi vào bàn ăn, đưa hai đùi gà cho hai cậu con trai lớn, anh và Miểu Miểu mỗi người một cái cánh gà.
Bà cụ Châu còn đang tiếc cháu ngoại không được ăn, vừa nhìn anh liền bắt đầu giả vờ, xốc lại tinh thần, cố ý nói: “Mẹ với bố con ăn gì?”
“Cổ gà với chân gà.” Tần Phong không khách khí đáp.
Cố Vô Ích đưa chân gà của mình ra.
Tần Phong ngăn lại: “Con ăn đi. Con gái mẹ xem ra không trông cậy được gì rồi. Các con ăn nhiều cho mau lớn, sau này ông bà già rồi không đi được, các con cũng có sức đưa ông bà tới bệnh viện, chăm sóc họ.”
Cố Vô Ích không khỏi nhìn sắc mặt hai ông bà.
Trước kia ông cụ Tần không hề nghĩ nuôi con người khác sẽ dễ dàng. Ông nuôi hai đứa con nhà họ Cố chỉ vì để báo đáp ân tình, cũng chẳng trông cậy về sau chúng có thể hiếu thuận với ông.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, ông cụ Tần cũng không còn để ý quá tới chuyện huyết thống nữa.
“Bố con nói đúng đấy. Ông với bà con cũng già rồi, ăn nhiều thịt quá không tiêu hóa được, gây tức ngực khó chịu.”
Kiếp trước Cố Vô Ích cũng không sống được tới tuổi này, không biết ông có nói thật hay không, liền nhìn bố mình.
Tần Phong gật đầu: “Tháng sau nhận lương con sẽ mua thêm ít sữa bột với sữa đậu nành.”