Tần Phong lập tức nhìn về phía bố mình.
Ông cụ Tần vội nháy mắt với con trai.
Tần Phong bất đắc dĩ nói: “Không phải đã nói nếu bị mẹ phát hiện thì nói là bố giấu trộm à? May mà bố vẫn là giáo viên.”
Ông cụ Tần âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
Bà cụ Châu tưởng thật, trừng mắt nhìn Tần Phong: “Về sau không được lén lút đưa tiền cho bố con nữa. Không mua thuốc lá thì là đi đánh bài. Lúc trước cũng không có mấy tật xấu đó.”
Ông cụ Tần không khỏi oán thầm, lúc trước cũng đâu có điều kiện như bây giờ.
Bà cụ Châu giơ tay ra.
Ông cụ Tần ngoan ngoãn giao nộp tiền ra, giữ lại đúng hai xu.
Bà cụ Châu thấy có ba đồng liền đưa cho mỗi cháu một đồng.
Hai anh em nhìn nhau không dám đưa tay ra nhận.
Chắc là bà nội đang thử lòng bọn họ.
“Sao đấy?” Bà cụ Châu cảm thấy kì lạ.
Cố Vô Ích mở miệng muốn nói, kiếp trước ở nhà bác, bà ấy chưa bao giờ chủ động cho bọn họ một đồng. Cần mua sách bút đều phải xin, mà lại còn bị bà ấy nhắc đi nhắc lại mãi: “Kiếm tiền thì khó, mà tiêu thì nhiều.”
Cố Tiểu Nhị thử nói: “Thật sự cho bọn cháu ạ?”
Bà cụ Châu gật đầu: “Cầm lấy đi. Đàn ông trên người mà không có tiền thì không được.”
Hai anh em nhìn Tần Phong.
Tần Phong: “Cầm đi. Nhưng không được tiêu bừa bãi, nếu không là không có lần sau đâu.”
Cố Tiểu Nhị rất hiếu kỳ: “Nếu không tiêu bừa bãi thì sao ạ?”
Tần Phong nghĩ một lát: “Mỗi tháng một đồng. Nếu mà bố bận quên không đưa thì nhớ nhắc bố. Nếu các con kiên trì được mấy năm, tùy theo giá cả tăng lên thì tăng thêm tiền.”
“Thật ạ?” Cố Vô Ích trước nay bình tĩnh hơn em trai mà cũng không ngừng hỏi.
Tần Phong hiếu kỳ, không phải chỉ có một đồng thôi à.
Mặc dù bây giờ lương thấp, vật giá cũng thấp, nhưng đấy là tiền tiêu vặt trong một tháng.
“Bố có cần phải gạt các con làm gì không?”
Cố Vô Ích gật đầu.
Tần Phong ngứa tay.
Ông cụ Tần giảng hòa: “Các con không tiêu bừa bãi, tiền cũng không chạy qua nhà người khác, chẳng khác nào thay bố con tiết kiệm tiền thôi mà.”
Cố Tiểu Nhị nghiêng đầu nhìn bố mình: “Bố không sợ bọn con tiêu hết tiền của bố ạ?”
Tần Phong: “Vậy sau này bố già rồi, bọn con đừng mơ được chia tài sản của bố.”
Cố Tiểu Nhị nghẹn họng.
Cố Vô Ích không nhịn được cười, nhưng lại muốn khóc, sao anh lại đối xử tốt với bọn họ như vậy.
Tần Phong không khỏi liếc nhìn cậu thêm mấy lần.
Cố Vô Ích cuống quýt nở nụ cười che giấu hành động thất lễ: “Con ăn xong rồi, Miểu Miểu, đi ra chơi với anh để bố ăn cơm nào.”
Cậu bé thản nhiên nhìn cậu một cái rồi thu hồi tầm mắt.
Cố Vô Ích: “Chúng ta ra ngoài cửa đợi bố.”
Cái này có tác dụng.
Cậu bé lập tức đưa tay ra.
Cố Tiểu Nhị ăn hai ba miếng đã ăn hết cháo, thấy cái khăn bên cạnh tay bố mình liền lấy lau qua loa miệng, kéo tay còn lại của cậu bé.
Đi đến cổng, Tiểu Nhị không nhịn được nói: “Em không ngờ bố lại đối xử với chúng ta tốt như vậy.”
Cố Vô Ích nhìn vào trong phòng, ba người đang lặng lẽ ăn cơm: “Lúc trước anh còn tưởng chỉ trông cậy được vào ông bà nội, không ngờ...”
“Đúng vậy.” Cố Tiểu Nhị cảm khái.
Cậu bé không nhịn được cào cào tay anh.
Hai anh em cúi đầu hỏi: “Sao đấy?”
“Ai ạ?” Cậu bé hiếu kỳ.
Cố Vô Ích nhìn gương mặt nhỏ tựa Tần Phong, nở nụ cười: “Muốn biết bọn anh nói ai sao? Nói bố đó, bố tốt nhất trên đời.”
Cậu bé ra sức gật đầu, lớn giọng nói: “Bố tốt nhất.”
Tần Phong liếc mắt nhìn ra ngoài, trùng hợp chạm phải ánh mắt của ba anh em.
“Bố mẹ ăn đi.” Tần Phong buông đũa, một miếng ăn hết cháo, cầm nửa cái bánh bao ra ngoài: “Mới có một lúc mà đã nhớ bố rồi à?”
Cậu bé lập tức giơ đôi tay nhỏ ra.
Tần Phong ôm lấy cậu bé, nhìn hai anh em lớn: “Bình thường hay đi đâu chơi?”
Thời gian nghỉ trưa mặc dù rất dài, nhưng phải ngủ trưa, có lúc phải làm bài tập, bọn họ không có thời gian ra ngoài chơi.
Tần Phong thấy hai đứa không hẹn mà cùng lắc đầu: “Vậy quay về?”
Hai anh em lập tức đi lấy cặp sách.
Bà cụ Châu thấy thế, chờ bốn bố con đi rồi mới nói: “Lúc trước Tiểu Phong chê Tiểu Dĩnh không hiểu chuyện bằng đứa trẻ. Tôi thấy cũng đúng. Mới tới nhà chúng ta có bao lâu đâu, mà biết nên thân với ai.”
Ông cụ Tần nhớ tới lúc hai nhóc con giúp Tần Phong đánh Vương Căn Bảo: “Phải đấy. Bà nói xem có phải Tiểu Dĩnh dính phải bùa mê thuốc lú gì không?”
Bà cụ Châu hoảng loạn suýt cắn phải đầu lưỡi: “Không, không phải chứ?”
“Vậy thì giải thích kiểu gì, vừa mới quen Vương Căn Bảo con bé như kiểu biến thành người khác vậy?”
Bà cụ Châu ngẫm lại: “Không phân biệt được tốt xấu?”
Cả đời này Ông cụ Tần chưa bao giờ gặp phải ma quỷ, cũng không tin mấy tâm linh kỳ quái: “Nhưng đấy là con gái chúng ta.”
Bà cụ Châu nghĩ một lúc: “Ngày mai tôi đi tìm thầy pháp đến nhà con bé xem sao nhé?”
Ông cụ Tần trầm ngâm: “Để hỏi Tần Phong đã.”
Nhưng Tần Phong lại không quay lại.
Ngủ trưa tỉnh dậy, anh đưa ba bọn trẻ đến cổng làng, để chúng tự về nhà.
Ăn cơm tối sớm, bà cụ Châu ở nhà cũng không có việc gì làm, nên lúc trên đường về nhà bà đã đem chuyện kia nói với Tần Phong.
Tần Phong còn tưởng mình nghe nhầm.
Mẹ anh lại nhắc lại lần nữa, Tần Phong nhất thời cảm thấy mệt mỏi: “Tìm thầy pháp gì chứ. Nói nhẹ ra thì là không phân biệt tốt xấu, còn nói nặng hơn thì là chị ấy rời khỏi anh ta sẽ không sống nổi.”
Mấy lời này thật khó nghe.