Tần Phong gật đầu chứng minh bọn họ không hề nghe sai: “Chị ấy biết thái độ của con, nếu sau này Vương Căn Bảo mà ức hϊếp chị ấy, chị ấy cũng không cần phải sợ chúng ta biết mà cười nhạo, cũng không cần phải kiềm chế tức giận.
Vương Căn Bảo biết chúng ta không sợ chị ấy ly hôn, cũng không dám đến đây oán trách hai người bất công như hôm nay, để hai người đưa tiền cho anh ta mua đồ. Dù sau này có tiền rồi anh ta cũng không dám mua. Bởi vì anh ta nghĩ rằng con có các xử lý anh ta, khiến anh ta kêu trời trời không thấu kêu đất đất không thiêng. Trước mắt mấy lời con nói không được để anh ta biết.”
Ông cụ Tần hỏi: “Con không sợ chữa lợn lành thành lợn què sao?”
Tần Phong lắc đầu: “Bố vợ là giáo viên, già rồi cũng không cần anh ta bỏ tiền chăm sóc, em rể thì làm việc ở nhà máy ô tô Bắc Kinh, một người công nhân tạm thời như anh ta nếu không lừa dối, dù có đốt đèn l*иg cũng không tìm được một nhà có hoàn cảnh tốt như vậy được.”
Cô Vô Ích còn nói thêm: “Hơn nữa chồng bác ấy bây giờ không kiếm ra tiền, chỉ trông cậy vào đồng lương của bác ấy.”
Hai ông bà cũng yên tâm hơn.
Bà cụ Châu lại liếc nhìn con trai: “Con cũng không nói trước với mẹ một tiếng, làm mẹ lo lắng không thôi.”
Tần Phong: “Ai biết được hôm nay anh ta qua đây chứ.”
“Cũng đúng.” Bình thường toàn cuối tuần mới tới, cũng không nhắc tới chuyện tiền nong: “Lúc trước bố mẹ chỉ biết cậu ta muốn kiếm tiền, không ngờ lại dám dòm ngó tiền của mẹ với bố con.”
Ông cụ Tần húp miếng cháo, nhỏ giọng nói: “Chị dâu cả nhà bên cạnh biết anh ta với Tiểu Dĩnh hôm nay qua đây.”
Tần Phong và mẹ anh đều nhìn về phía ông.
Ông cụ Tần gật đầu.
...
Bây giờ vẫn chưa đến tháng 2 âm lịch, dầu, muối, xì dầu, giấm mua năm ngoái có lẽ nhà nào cũng chưa ăn hết, trước Tết Nguyên đán hầu như người trong làng cũng không sắm quần áo mới. Tần Phong đang cùng bác trồng rau trong vườn, trong nhà cũng còn trứng, có thể nói không thiếu cái ăn cái mặc.
Theo như ông cụ Tần biết, bà ta cũng không biết ra ngoài phố kiểu gì. Gần nhà máy ô tô Bắc Kinh có một hợp tác xã cung ứng tiếp thị, ở đó có thể mua kim, chỉ, mấy đồ lặt vặt.
Ông cụ Tần nói ra những phán đoán của mình: “Bố nghĩ bà ấy cố ý đi tìm chị con, sau đó kể chuyện của Miểu Miểu cho nó, muốn nhà chúng ta loạn lên. Hôm qua nhà mình làm tôm, chắc bà ấy cũng ngửi thấy. Nếu mà nói chuyện này cho anh rể con nghe, chắc chắn anh rể con sẽ nghĩ nhà chúng ta giàu hơn nhà nó.”
Bà cụ Châu hiểu ra: “Khó trách hôm nay cậu ta dám tới tìm chúng ta đòi tiền.”
Ông cụ Tần nhìn con trai: “Hôm qua con không nên trêu chọc bà ấy.”
Cố Tiểu Nhị lập tức nói: “Ông sai rồi, vừa nãy đáng lẽ con nên cho bà ta một xẻng rồi.”
Ông cụ Tần trừng mắt.
Bà cụ Châu không nhịn được cười: “Các con mau ăn đi.” Sau đó nhìn sang ông: “Nếu Tiểu Phong không chọc tức bà ta, bà ta chạy đi tìm Tiểu Dĩnh gây chia rẽ, không biết đời nào chúng ta mới phát hiện ra Vương Căn Bảo vẫn luôn nhòm ngó tiền của chúng ta.”
Cố Vô Ích gật đầu: “Nói không chừng bác còn bị chồng đánh không dám nói cho mọi người biết, càng không dám ly hôn ấy chứ.”
Ông cụ Tần nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đúng.
“Do bố không ngờ tới.” Ông cụ Tần tự kiểm điểm: “Đồ ăn cũng nguội rồi.”
Cậu bé bỏ thìa xuống, vỗ vỗ bụng: “Bố ơi, con ăn no rồi.”
Cố Vô Ích liền lấy khăn lau miệng cho nhóc.
Cậu bé vừa lau vừa hít hít mũi ngửi, sạch sẽ rồi mới nằm lên đùi bố mình.
Tần Phong để cậu nằm lùi vào một chút.
Cậu bé gối lên chân anh, ngước cái đầu nhỏ nhìn mọi người.
Tần Phong: “Có muốn ôm bố không?”
Cậu bé giật mình ngồi thẳng dậy.
Tần Phong buồn cười, đặt bánh bao xuống bên cạnh đĩa thức ăn rồi ôm lấy cậu, một tay giữ một tay dùng đũa gắp bánh bao và đồ ăn: “Thích bố như vậy à?”
Cậu bé ra sức gật đầu, chui vào trong lòng anh.
“Đừng động đậy!” Tần Phong bị cậu bé đυ.ng ngã người ra sau, vội vã bám lấy bàn: “Ngồi ngoan ngoãn, bố ăn xong rồi con đưa đi chơi.”
Cậu nhóc cũng ngồi đàng hoàng lại, dựa vào lòng bố nhìn mọi người ăn cơm.
Bà cụ Châu hỏi: “Tối nay ăn gì đây?”
Tần Phong: “Sáng nay chưa ăn trứng, trưa nay cũng không, hay tối nay làm mì trứng đi. Mì cuộn thì cuộn lại, không thì cứ thế nấu lên thôi.
Bà cụ nhìn ông cụ Tần: “Năm nay nhà mình đông người, cuối tuần đừng bán trứng gà nữa, không ăn hết thì làm trứng muối được không?”
Ông cụ Tần đang tính nếu thừa thì cho con gái.
Nhưng nghĩ tới tên Vương Căn Bảo kia, ông cụ Tần liền tức giận: “Trời ấm lên rồi làm, trùng hợp vào vụ thu hoạch lúa mì.”
“Vậy chủ nhật ông vẫn phải đi chợ một chuyến.”
Ông cụ Tần biết, đó là mua bông với vải may áo cho con trai: “Tiểu Đại, Tiểu Nhị, còn bút mực không? Để ông mua cho các cháu thêm mấy cái.”
Cố Vô Ích nhìn Tần Phong: “Bố bảo mua sỉ rẻ hơn, đợi bọn cháu dùng hết rồi thì bố dành thời gian đi mua hai thùng luôn ạ.”
Nhà máy văn phòng phẩm ở Thành Nam, ngồi xe bus qua đó.
Ông cụ Tần cũng không bê nổi hai thùng ngồi trên xe bus được: "Vậy để bố cháu đi mua đi. Nếu bố cháu không có thời gian rảnh thì cứ ra ngoài tiệm tạp hóa mua mấy cái để dùng tạm trước. Có tiền không?"
Hai anh em vô thức nhìn Tần Phong.
Tần Phong: "Không có tiền."
Ông cụ Tần móc tiền trong túi ra.
Bà cụ Châu thấy còn thừa vài tệ: "Sao ông còn nhiều tiền thế?"
Sắc mặt ông cụ Tần lập tức thay đổi, hoảng loạn nói: "Hôm qua đi mua tôm còn thừa."
"Không phải tiền thừa để mua đậu phụ rồi à?" Bà cụ Châu nói, lại thấy ông giả bộ móc tay vào túi, nháy mắt hiểu ra: "Còn biết giấu quỹ đen cơ à?"
Ông cụ Tần lắc đầu: "Hôm qua Phong nó trộm đưa cho tôi."