Vừa nói xong, mấy hàng xóm đang đứng ngoài cửa và hàng rào đều nhao nhao hỏi: “Cậu Tần cũng biết kéo đàn nhị hả?”
Tần Phong không đáp mà hỏi lại: “Muốn biết không? Cô Tuyết đi rồi thì tôi nói cho mọi người biết.”
Đám đông đều chuyển hướng nhìn Cố Tuyết.
Cố Tuyết thấy không ai đứng về phía mình liền bắt đầu nổi giận, hai tay chống nạnh: “Tôi không đi đấy, tôi xem cậu làm được gì được tôi.”
Tần Phong: “Tôi thì không thể. Nhưng bọn họ có thể khiêng bà ra ngoài.” Liếc mắt nhìn về phía mọi người: “Đừng nói là không dám nhé?”
Những người này đều lớn tuổi hơn Tần Phong, dù không thông minh bằng anh nhưng cũng có kinh nghiệm sống phong phú, biết anh cố ý nói như vậy, không muốn bị anh lợi dụng.
Nhưng bọn họ cũng không phải loại thất học không hiểu chuyện, thích đánh nhau cãi lộn. Thay vì nhìn anh với Cố Tuyết cãi nhau, bọn họ càng thích xem tiến sĩ du học nước ngoài về chơi đàn nhị.
Hơn nữa, khó lắm mới có một ngày nghỉ ngơi, bọn họ không muốn cả ngày phải nghe mấy giai điệu bi thảm kia.
Đám đông không hẹn mà gặp đều chuyển hướng nhìn về hai vợ chồng kia.
Mấy người thanh niên khoảng ba mươi tuổi tràn đầy sức sống hăm he xắn tay áo.
Cố Tuyết với chồng bà ta sợ xanh mặt.
Nhưng tiền tài lay động lòng người.
Cố Tuyết nghĩ căn nhà nhỏ này là của bố bà ta, đồ đạc, nội thất trong căn phòng cũng chuyển từ căn nhà cũ ở nội thành về đây, tuổi thọ của cái bình hoa mới nhất cũng được ba mươi năm tuổi, nghe nói cái ghế bằng ba tháng lương của bà ta, lại nghĩ đến khoản tiền tiết kiệm gửi ngân hàng của bố mình, bắt đầu có thêm động lực tiếp tục làm loạn.
“Tôi cũng không phải tới đây để cãi nhau hay làm loạn, tôi chỉ lo lắng cho Đại Bảo và Nhị Bảo thôi.” Tiếng đàn nhị không ngừng, Cố Tuyết đành lớn tiếng nói.
Tần Phong: “Nếu bọn trẻ có chịu oan ức thì đương nhiên luật pháp nhà nước sẽ trừng trị tôi, không cần bà phải bận tâm.”
Cố Tuyết cười lạnh.
Bà ta phản đối.
Tần Phong nhất thời phát hiện bà ta mù kiến thức pháp luật: “Xem ra bà không biết đánh trẻ chưa thành niên cấu thành tội cố ý gây thương tích, theo luật phải chịu trách nhiệm hình sự đấy.”
Tiếng đàn nhị trầm bổng đột nhiên im bặt.
Tần Phong vô thức quay người lại, thấy vẻ mặt kinh ngạc của bố mình: “Bố không nghe nhầm đâu. Bố đánh con là đạo lý hiển nhiên, đó là luật trước khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.”
Cố Tuyết lại cười nhạo một tiếng.
Tần Phong coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Chồng đánh vợ, vợ đánh chồng cũng phạm pháp, nhưng phải đi bệnh viện kiểm tra mức độ thương tích trước, sau đó mới đến đồn công an báo án được.” Anh nhếch mày nhìn Cố Tuyết: “Có phải nghe giống như đang kể chuyện không?” Không đợi bà ta mở miệng liền quay người nhìn về phía hàng xóm: “Mọi người nói xem Vô Ích và Thanh Cuồng đi theo tôi, một người là tiến sĩ từ nước ngoài về, lương cao, hiểu biết luật pháp hay là chọn đi theo bà ta chỉ là một công nhân bình thường lại mù luật pháp mới có tiền đồ đây?”
“Cậu mới mù luật pháp!” Cố Tuyết phản bác.
Tần Phong nghe bà ta gào cảm thấy đau đầu: “Bố, tiếp tục đi, còn thà nghe bố kéo bài “bông cải đắng” cũng không muốn lãng phí lời nói với bà ta.”
Ông cụ Tần: “Con nói đều là thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi ạ.”
Ông cụ Tần không muốn hạ thấp con trai mình, nhưng ông muốn biết rõ ràng, về sau cũng dễ dàng bảo vệ con gái: “Sao bố lại chưa nghe người ta nói bao giờ?”
Cố Tuyết nở nụ cười: “Nghe thấy không? Đến bố cậu còn không tin cậu.”
“Đó là vì bố tôi không hiểu.” Tần Phong liếc Cố Tuyết một cái, nói với bố: “Có bao nhiêu đứa con dám đi kiện bố mẹ? Có bao nhiêu người vợ dám đi kiện chồng? Bên này còn chưa kịp nói ly hôn, bên kia các người đã đứng ra khuyên giải. Đến đồn công an báo án bắt người, các người kiểu gì chả nhảy bổ lên mắng chửi người vợ không hiểu chuyện?” Quét mắt nhìn hàng xóm: “Nhà ai mà hai vợ chồng đòi ly hôn, mọi người bắt đầu khuyên người ta cố gắng chịu đựng cho qua?”
Bà hàng xóm vừa nãy chất vấn Cố Tuyết không nhịn được hỏi: “Cậu Tần, sao cái gì cậu cũng biết thế?”
Tần Phong thầm nghĩ, tôi sống hai kiếp rồi, tổng cộng cũng 50 tuổi, mặc dù kiếp trước là phú nhị đại, nhưng cũng không phải chỉ biết ăn chơi, kiếp này sinh ra ở nông thôn, không biết gì hết.
“Tôi hiểu biết sâu rộng.”
Bà hàng xóm nghẹn lời.
Tần Phong nở nụ cười: “Tôi đọc nhiều sách không có nghĩa là mọt sách. Hơn nữa sách tôi đọc không chỉ có sách chuyên ngành, văn xuôi tiểu thuyết, từ cổ chí kim đều đọc qua.”
Bà hàng xóm bị thuyết phục.
Tần Phong nhìn bố mình một chút.
Kỹ thuật chơi ca khúc người mù ăn xin A Bính không khó, thậm chí đối với Tần Phong, kiếp trước đã chơi đàn nhị suốt nửa đời người thấy rất đơn giản, nhưng để bộc lộ được cảm xúc lại không phải điều dễ dàng.
Cảm xúc là thứ khó đạt được nhất.
Ông cụ Tần dừng lại, có tiếp tục cũng không tìm lại cảm xúc bi thương ban nãy nữa, vì vậy ông đổi thành bài “bông cải đắng”.
Hàng xóm vừa nghe liền biết nhịp điệu đã thay đổi: “Cậu Tần, cậu định để bố cậu kéo đàn mãi vậy à?”
Tần Phong liếc nhìn chiếc đàn nhị một cái: “Ban nãy là cố ý về nhà lấy nó tới. Mọi người nghĩ sao?” Ánh mắt đầy ý cười nhìn Cố Tuyết.
Ở đây không phải địa bàn của Cố Tuyết, Cố Tuyết nghĩ Tần Phong là tiến sĩ, người thanh cao có học thức, nhất định sẽ không động tay động chân với bà ta. Tần Phong lại là đàn ông, nhất định không cãi thắng được bà. Vì vậy trên đường tới đây đã tính toán kỹ rồi, nếu không lấy được cuốn sổ tiết kiệm của bố bà ta thì cũng phải khiến anh đổ máu.
Nhưng không ngờ Tần Phong lại không thèm quan tâm, mà tiếng đàn nhị lại khiến bà ta chán ghét.