Tần Dĩnh mang bánh mì lên: “Anh lại nói bừa cái gì vậy?”
Tần Phong khẽ cười một tiếng: “Anh nghĩ anh nói vậy tôi liền tin à? Tôi không phải không có đầu óc. Năm ngoái nhà anh xây một bếp nướng, láng giềng xung quanh như thế nào tôi lại không biết sao?”
Nụ cười gượng gạo của Vương Căn Bảo trở nên cứng đờ.
Sao lại quên chuyện này chứ.
Hơn nửa tháng trước Tần Phong đến tiệm tạp hóa mua đồ, còn đi qua nhà anh ta một lần, mặc dù chỉ là đưa cho nhà anh ta chút trứng gà. Nhưng hôm đó trùng hợp là cuối tuần, trời đẹp, hàng xóm láng giềng ra ngoài phơi nắng buôn chuyện.
Tần Phong lau tay cho Miểu Miểu, bảo hai đứa con trai lớn rửa tay: “Vương Căn Bảo —”
Bà cụ Châu dừng bước: “Gọi anh rể!” Trừng mắt nhìn Tần Phong rồi mới bắt đầu đặt bát đũa xuống bàn.
Tần Phong cười tủm tỉm nhìn Vương Căn Bảo.
— Anh ta xứng sao?
Sắc mặt Vương Căn Bảo đỏ lên, lúng ta lúng túng nói: “Mẹ, con với Tần Phong cũng cách nhau có mấy tuổi, gọi thế nào chả được ạ.”
Hô hấp bà cụ Châu tạm ngưng, nhìn anh ta liền cảm thấy chán ghét.
Sao lúc trước không nhận ra anh ta vừa vô liêm sỉ lại còn nhu nhược như thế chứ.
Ông cụ Tần cau mày, đúng là vô liêm sỉ, vậy mà còn muốn vay tiền.
Số tiền này tuyệt đối không cho anh ta mượn.
Tần Phong lương cao, xe mới chạy thử thành công sẽ có thưởng, một mình có thể nuôi cả một gia đình như vậy. Ông cũng có lương, chỉ cần không có thiên tai hỏa hoạn bất ngờ ập tới thì số tiền ông cất ở ngân hàng cả đời này tiêu cũng không hết.
Chuyện này nhất định Vương Căn Bảo cũng biết.
Nếu đưa tiền cho Vương Căn Bảo mượn, Vương Căn Bảo mà nói anh ta cần dùng, hoặc không có tiền trả, ông cũng không thể đi đòi nợ con gái được.
Vậy số tiền đó chẳng khác nào một đi không trở lại.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu Vương Căn Bảo là người tốt, anh ta cũng chẳng cần đến số tiền này, nhưng lúc nãy Tần Phong có nhắc đến ly hôn, vậy mà anh ta lại không tức giận.
Không chừng hôm nay mượn tiền, ngày mai liền ly hôn với Tần Dĩnh.
Ông cụ Tần không khách khí nói: “Cậu nói vậy tôi cũng sẽ không cho cậu mượn tiền đâu.”
“A?” Vương Căn Bảo hoang mang nhìn Tần Phong, thấy anh không tức giận, khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Con biết đó là số tiền bố mẹ vất vả tích góp. Vừa nãy tức giận quá nên mới lỡ lời, chứ con thực sự chưa hề nghĩ muốn vay tiền bố mẹ.”
Tần Phong gật đầu: “Chỉ là đang nhắm đến tiền lương của tôi. Dù sao tôi cũng có tiền nuôi con người khác, phải không?”
Vương Căn Bảo rùng mình, không khỏi nhìn Cố Vô Ích và Cố Thanh Cuồng — hai anh em đang trừng mắt, chẳng khác nào tiểu mãnh thú.
“Làm gì có chuyện đó. Thực ra tôi muốn mua một cái lò nướng to hơn để hy vọng Tần Dĩnh làm việc thoải mái hơn, lò nướng bằng điện, đỡ phải cả ngày ngồi canh lửa.” Vương Căn Bảo ngừng một chút, nghiêm túc nói: “Không giấu gì mọi người, tôi thấy bán bánh mì thì chi bằng đi bán cái khác kiếm tiền.”
Tần Phong không khách khí nói: “Anh thì biết cái rắm gì!”
Vương Căn Bảo nghẹn họng, hô hấp không thông.
Tần Dĩnh không vui, em trai cô thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô hay gì.
Cứ phải làm mất mặt anh rể.
“Tiểu Phong, anh rể em nói đều là sự thật.” Tần Dĩnh vừa nói vừa nháy mắt với bố mẹ.
Bà cụ Châu và ông cụ Tần đồng thời cúi đầu.
— người xưa có câu “Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi”, vậy mà bọn họ còn không tin.
Tần Dĩnh chán nản, quay đầu nhìn em trai.
Tần Phong giả vờ không thấy, nhìn Vương Căn Bảo hỏi: “Đã tham khảo quá giá cả chưa?”
Vương Căn Bảo bị hỏi liền trở nên hồ đồ.
Cố Vô Ích nhịn không được: “Ý của bố tôi là đã nghĩ xem nên bán cái gì và giá bán của bánh ngọt, bánh mì như thế nào chưa? Chưa gì đã tự nhận bán bánh mì, bánh ngọt kiếm được ít tiền.”
Vương Căn Bảo đều đã tốt nghiệp tiểu học và trung học cơ sở, anh ta sẽ tính ra được giá cả.
Nếu không phải có cuộc cách mạng đang diễn ra khắp nơi thì cũng chẳng có mấy học sinh có hứng thú học tập, kiến thức của Vương Căn Bảo cũng gần bằng với các bạn đồng trang lứa, cũng không nghĩ anh ta không tiến bộ, không ngờ lại có thể thuận lợi cưới được Tần Dĩnh.
Tần Dĩnh bán bánh mì với bánh ngọt cũng đều do Tần Phong tính toán giá cả rồi đưa cho cô ấy.
Vì vậy còn mua cho cô ba cái cân lớn nhỏ để cô ấy cân những thứ nhỏ như nho khô và các loại hạt.
Vậy nên mới dẫn tới chuyện Vương Căn Bảo nghĩ chuyện buôn bán quá đơn giản, làm xong đồ là có thể mang ra ngoài bán.
Nhưng anh ta không hề biết chỉ riêng lò nướng bánh nhỏ mà Tần Phong xây đã làm khó 80 – 90% những người muốn kinh doanh bán bánh mì.
Vương Căn Bảo không trả lời được, nhìn sang Tần Dĩnh: “Còn phải tính toán giá cả hả?”
Tần Dĩnh cạn lời.
Bà cụ Châu không nhịn được nói: “Vậy mà cậu có thể làm được ở nhà máy thực phẩm.”
Vương Căn Bảo: “Mẹ không biết đó chứ, nhà máy của bọn con to như thế, ngoài xưởng sản xuất còn có xưởng đóng gói, vận chuyển, còn có —”
Bà cụ Châu lười cùng anh ta nói nhảm, trực tiếp hỏi: “Vậy một cái bánh mì giá bao nhiêu?”
Vương Căn Bảo không cần nghĩ liền đáp: “Dựa theo kích cỡ, cân nặng, số lượng để tính...” mấy lời còn lại không nói ra được, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Ông cụ Tần nói: “Cậu làm việc ở nhà máy thực phẩm cũng được mười năm rồi nhỉ?”
Vương Căn Bảo không chút do dự gật đầu.
Tần Phong cười lạnh ra tiếng, lá gan Vương Căn Bảo run — không phải em rể anh ta lại biết gì đó chứ?