Thập Niên 80: Tuổi Còn Trẻ Đã Làm Cha Vai Ác

Chương 35

Một thời gian ngắn, bốn người đều im lặng không nói gì.

Miểu Miểu cảm thấy bất an với bầu không khí im lặng này: “Bố ơi...”

Tần Phong đi tới bế cậu lên ôm vào lòng: “Miểu Miểu không sợ, bố không nói con.”

Cố Vô Ích kéo tay đứa trẻ sưởi ấm cho bé.

Cố Tiểu Nhị vác xẻng chạy tới, sợ Vương Căn Bảo nổi điên, nhân lúc bố ôm Miểu Miểu mà đánh lén.

Tần Phong giơ tay giữ cái đầu nhỏ của Cố Tiểu Nhị: “Bố con chỉ cần một tay cũng có thể đánh anh ta.” Anh liếc nhìn Vương Căn Bảo, nói: "Số tiền mà anh và chị tôi tích lũy được trong mấy năm chung sống đều để lại cho anh. Cái lò nướng bếp cũng để cho anh, chúng tôi chỉ cần hai đứa trẻ, sau này tránh đỡ phải có cảnh mẹ kế cha dượng. Anh không có con cũng tốt, tìm một người phụ nữ khác sinh con cho anh.”

Miệng Vương Căn Bảo mấp máy, nhưng một lúc lâu cũng không dặn ra nổi một câu.

Bởi vì anh ta không có sức phản bác.

Vương Căn Bảo yêu tiền, cũng không nỡ rời xa cái lò nướng kiếm ra tiền kia. Ngược lại hai đứa con gái anh ta cũng chẳng thương tiếc, muốn có một đứa con trai hơn.

Tần Phong chẳng khác nào đi guốc trong bụng anh ta.

Vương Căn Bảo nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Tần Phong đột nhiên cảm thấy bối rối, sợ hãi, cơ thể không tự giác mà run lên.

Tần Dĩnh đưa hai tay dìu anh ta: “Tiểu Phong, xem em dọa cho anh rể sợ rồi kìa. Nói bừa bãi nữa chị sẽ giận đấy.”

“Chị chắc rằng anh ta bị dọa sợ sao?” Khóe miệng Tần Phong khẽ cong lên, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vài phần giễu cợt.

Vương Căn Bảo vô thức dựa sát vào người Tần Dĩnh.

Ông cụ Tần và Bà cụ Châu lại cảm thấy con gái và con rể tình cảm sâu đậm, cả đời này không thể ly hôn.

Tần Phong đột nhiên bảo Tần Dĩnh ly hôn, đúng là dọa sợ Vương Căn Bảo.

Ở trong cái thôn này, hoặc có thể gọi ở cái thời đại này, mười người phụ nữ ly hôn thì đến chín người tìm đến cái chết.

Bà cụ Châu cũng không hi vọng hai đứa cháu ngoại mình không có bố: “Ăn cơm trước đi.” Không đợi Tần Phong mở miệng: “Tiểu Đại với Tiểu Nhị chiều còn phải đi học nữa.”

Đại tiểu tử thong thả đáp: “Tiết buổi chiều không quan trọng lắm ạ, không đến lớp cũng không sao.”

Bà cụ Châu nghẹn họng, không nhịn được trừng mắt nhìn cậu.

Cố Tiểu Nhị gật đầu: “Bà nội, con không đói.”

Bà cụ Châu muốn đánh hai đứa trẻ, bình thường hiểu chuyện như vậy, sao lúc này lại không nghe lời chứ.

Nhìn đến con trai bà, Bà cụ Châu ngộ ra, anh không lên tiếng.

“Tần Phong, mấy con không đói thì Miểu Miểu cũng đói rồi.”

Tần Phong biết chuyện hôn nhân đại sự không thể gấp, hơn nữa còn liên lụy đến hai cháu gái, chị anh và Vương Căn Bảo cũng không có mâu thuẫn lớn: “Vậy ăn cơm thôi.”

Bà cụ Châu thở dài nhẹ nhõm một hơi, túm con trai vào trong nhà: “Ông ơi, mau đi dọn cơm đi.”

Tần Phong dở khóc dở cười: “Con còn chưa rửa tay.”

Bà cụ Châu: “Con cứ ngồi xuống đi, mẹ đi lấy nước cho con rửa.” Vào trong nhà liền nháy mắt với con gái và con rể: “Mau đi lấy nước rửa tay chân, mẹ đi lấy bát đũa.”

Vương Căn Bảo không khỏi nói thầm: “Dựa vào cái gì?”

Làm gì có cái đạo lý anh rể đi phục vụ em vợ chứ.

“Người không đau nữa, hay là muốn ly hôn với em?”

Vương Căn Bảo liếc cô một cái, nói cái gì vậy? Cô chỉ là chị của Tần Phong, có ly hôn với ai thì ly chứ tuyệt đối không ly hôn với cô.

Người khác muốn kiếm tiền muốn điên lên cũng không có cách, Tần Phong tùy tiện xây cái lò nướng bánh mì. Anh vừa mới nói đến chuyện vào Nam nhập hàng, anh ta cũng nghe đồng nghiệp ở nhà máy nói mấy quần áo đẹp bán ở trên đường phố cùng đều nhập ở trong Nam.

Đáng tiếc bọn họ không biết đi đâu nhập hàng.

Tần Phong có thể thoải mái nói ra, nhất định là biết nhập hàng ở đâu.

Nói không chừng còn biết những cái khác.

Nếu anh ta mà ly hôn với Tần Dĩnh, vậy thì chẳng khác gì nhường con đường kiếm tiền cho người khác.

“Anh còn do dự cái gì? Anh thật sự muốn à?” Tần Dĩnh kinh ngạc không dám tin.

Vương Căn Bảo gạt bỏ suy nghĩ đó đi, cố nở một nụ cười: “Sao có chuyện đó được.” Sau khi co dãn gân cốt, các bộ phận khác vẫn còn ổn, lập tức tìm chậu rửa mặt: “Do anh không hiểu chuyện, anh đê tiện, đáng phải vậy.”

Vã nước lạnh vào mặt, lại vào bếp lấy ít nước nóng mang lên cho Tần Phong rửa tay.

Tần Phong xem thường liếc anh ta một cái: “Tôi còn tưởng anh sẽ hất chậu nước này vào mặt tôi chứ.”

Vương Căn Bảo run sợ, sao anh có thể biết được vậy.

Chẳng lẽ vì anh ra nước ngoài học rất nhiều thứ trên đời sao?

Nhưng không phải người ta càng học càng ngu đi à?

Bởi vì cứ ru rú trong phòng học cả ngày, không tiếp xúc với người ngoài, đầu óc đơn giản.

Sao cậu em vợ này của anh ta lại khác với những người khác chứ.

Ông cụ Tần không nhịn được hỏi: “Cậu thực sự muốn ly hôn sao?”

Vương Căn Bảo lập tức không dám nghĩ lung tung nữa: “Sao có thể chứ, cho con thêm lá gan nữa cũng không dám. Bố, mấy lời con nói vừa nãy chẳng qua là lúc đó tức giận quá. Không phải giận vì bố mẹ bất công, mà là vì mấy người hàng xóm xung quanh. Bọn họ...” Nhìn Tần Phong đang rửa tay cho bọn trẻ, anh ta mạnh dạn nói: “Con với Tiểu Dĩnh không giàu, cũng không có bản lĩnh như Tiểu Phong, có thể kiếm được nhiều tiền hơn chúng con, vậy mà vừa gặp con đã xem thường chúng con chỉ có thể làm mấy công việc ít tiền.”