Tần Dĩnh thành thật gật đầu.
“Chị nói chị không thể, thi cũng vô ích, bảy tám năm thành phố mới mở tuyển sinh một lần, có phải em đã từng bảo mua sách tham khảo cho chị, học trung cấp, tốt nghiệp trung cấp thì sinh con vẫn chưa muộn sao?”
Tần Dĩnh lại gật đầu.
Tần Phong: “Vậy chị có biết em học cấp ba hơn chị có một lớp, chỉ hơn có một lớp, em có thể đỗ đại học là do ông Cố bổ túc cho em không?”
Tần Dĩnh không có mặt mũi nào nhìn anh.
Tần Phong vẫn không vì thế mà buông tha cô: “Có biết em học đại học không cần học phí, trường còn trợ cấp cho em, không chỉ tiết kiệm lương thực cho nhà, mà còn tích góp được bao nhiêu tiền? Việc em ra nước ngoài học cũng đều là tiền của công quỹ chi trả?”
Tần Dĩnh liên tục gật đầu.
Tần Phong: “Vương Căn Bảo nói bố mẹ bất công, nợ chị, nợ chị cái gì hả?”
“Anh ấy không biết ăn nói, em đừng nghe anh ấy.” Tần Dĩnh không nhịn được nói.
Tần Phong nhìn về phía Vương Căn Bảo: “Vây tại sao anh ta lại nói như vậy?”
“Anh ấy hiểu nhầm thôi, ý chị là nhà chúng ta cần thêm người tranh điểm công, đúng lúc chị không nghĩ ra, nên mới nói như thế.”
Tần Phong không tin, có lẽ chị anh thấy anh có tiền đồ, hoặc cũng có thể trong lúc cuộc sống khó khăn không theo ý muốn mới buột miệng than thở vài câu. Tuyệt đối không phải do ghen tị với anh.
Chuyện này Tần Phong cũng không muốn đào bới đến tận gốc, không muốn bố mẹ anh càng thêm đau lòng thất vọng, hỏi Vương Căn Bảo: “Không điếc chứ?”
Vương Căn Bảo không điếc, không ngờ đứa em vợ nhìn dễ đối phó mà lại không dễ như thế, không giống với mấy mọt sách: “Tao không tin mày ra nước ngoài mà bố mẹ không cho mày đồng nào.” Nhỏ giọng thì thầm nói.
Ông cụ Tần nhất thời cũng muốn đá anh ta.
Bà cụ Châu: “Tiền ở nước ngoài đắt đỏ như thế, tôi với bố nó có nhịn ăn tằn tiện tích cóp nửa đời cũng không đủ để Tiểu Phong tiêu trong một tháng, có đưa cho nó cũng có tác dụng gì chứ?”
“Hai người không đưa?” Vương Căn Bảo không tin.
Ông cụ Tần: “Phải. Năm tám ba Tần Phong quay về không những trả tiền cho tôi, mà còn đưa cho chúng tôi hơn một trăm tiền nước ngoài nữa.”
Vương Căn Bảo đột ngột nhìn về phía ông.
Ông cụ Tần đáp: “Đều gửi ngân hàng hết rồi, đừng hòng tôi đưa cho cậu!”
Vương Căn Bảo tức giận.
Tần Phong bước lên phía trước nửa bước.
Nháy mắt Vương Căn Bảo co rúm lại như đứa trẻ.
Tần Phong: “Dù anh có là bố của cháu gái tôi, tôi cũng không cho anh vay tiền, nhưng tôi có thể nhắc anh một câu, có bản lĩnh thì vào nam mà buôn bán quần áo mùa xuân trên đường kiếm tiền.”
“Bị người ta bắt thì làm sao?” Vương Căn Bảo nói.
Tần Phong lạnh nhạt nói: “Vậy thì do anh không có bản lĩnh.” Nhìn về phía chị: “Về nhà, anh ta chỉ cần chạm tới một cọng tóc của chị thì lập tức ly hôn, hai đứa trẻ cũng đưa hết về đây.”
Hai vợ chồng đồng thời nhìn Tần Phong, càng ngày càng không dám tin.
Tần Phong không nói đùa, cũng không phải hù dọa chị mình.
Năm đó khi chị anh với Vương Căn Bảo xem mắt, anh cũng muốn đi cùng. Bố mẹ anh nhất quyết nói làm gì có đạo lý để em vợ đi theo.
Sau đó còn nhảy lên gọi chị anh về ăn cơm, Tần Phong liền cảm thấy anh rể không phải loại người tốt lành gì.
Nhưng lúc đó anh vẫn chưa trưởng thành — miệng không râu làm việc không thấu*, không ai tin tưởng anh.
[Miệng không râu làm việc không thấu* - (嘴上无毛办事不牢): ý chỉ những người trẻ tuổi non dạ chưa thấu đáo sự đời, làm chuyện gì cũng không đáng tin cậy.]
Mẹ anh lại giải thích, Vương Căn Bảo đẹp trai hơn nhiều so với bố anh lúc còn trẻ.
Nhưng ai ngờ được thói đời thay đổi, con người cũng trở nên thủ đoạn.
Tần Phong nghĩ dù sao vẫn chưa kết hôn, mọi thứ vẫn kịp.
Nhưng anh vừa tới thủ đô đã nhận được thư của bố, nhà họ Vương thúc giục kết hôn, định tháng năm tổ chức đám cưới.
Tần Phong nghi ngờ Vương Căn Bảo nhìn ra anh không vừa lòng, sợ thời gian càng dài chị anh sẽ chạy mất. Lúc đó anh cũng muốn quay về làm loạn, nhưng nghĩ tới chị anh là người yêu bằng não, anh cũng không có thời gian đả thông tư tưởng chị mình, có lẽ dù có cấm cản cũng không thể khuyên nổi chị quay đầu, vậy thì đợi chị tự thấy cái sai mà tỉnh ngộ đi.
Ba năm trước từ nước ngoài trở về, ngoài lo lắng cho bố mẹ, chủ yếu cũng chỉ để ý xem chị anh có sống tốt hay không.
Biết Vương Căn Bảo là công nhân tạm thời, Tần Phong đã ám chỉ cho chị gái mình tránh bị tổn thương.
Nhưng chị anh giả vờ không nghe ra.
Bây giờ vất vả lắm mới có được cơ hội, Tần Phong đương nhiên không thể bỏ qua: “Em nói thật. Nếu không nuôi được thì em nuôi giúp chị. Dù sao nuôi ba người hay năm người thì cũng không khác gì nhau.”
“Nói bừa gì vậy.” Bà cụ Châu nghe anh nói vậy liền tức giận.
“Con không nói bừa.” Tần Phong nhìn bố mình: “Ngay từ đầu con đã nói không được, nếu không phải sợ bố lấy chổi, lấy xẻng đánh con, không thì hai người họ đừng hòng thuận lợi kết hôn.”
Bà cụ Châu nhất thời không dám để anh nói bừa bãi.
Ông cụ Tần không khỏi nhìn con trai mình, không phải là đột ngột đưa ra quyết định, cũng không phải bị tức giận kích động.
Tần Dĩnh sợ ngây người, cô luôn biết em trai mình không hài lòng với Vương Căn Bảo, nghĩ rằng ánh mắt của em trai quá cao.
Không ngờ toàn bộ đều do cô tự ngộ nhận.
Vương Căn Bảo cũng biết Tần Phong không thích anh ta, nghĩ Tần Phong là học giả cao quý, cả đời chưa từng trải qua gian khổ, không hiểu được nỗi khổ của người thường.