Thập Niên 80: Tuổi Còn Trẻ Đã Làm Cha Vai Ác

Chương 37

Hai ông bà quay sang nhìn Tần Phong.

— anh lại làm sao nữa đây.

Tần Phong: “Mười năm mà so với chị tôi mới làm việc ở nhà máy thực phẩm được hai tháng cũng không khác nhau lắm.”

Vương Căn Bảo biến sắc, anh ta vừa thấy xấu hổ, lại vừa sợ hãi.

Sau đó nghĩ tới cái gì liền nhìn qua Tần Dĩnh.

Tần Dĩnh theo bản năng lắc đầu.

Không phải cô không muốn nói.

Tần Phong cười diễu cợt: “Chị tôi không dám nói cho chúng tôi biết anh chỉ là công nhân tạm thời, dám nói với chúng tôi anh có việc làm, người ta mới đồng ý giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh?”

Khóe miệng Vương Căn Bảo giật giật, mãi một lúc lâu vẫn không dặn nổi ra một chữ, chẳng khác nào bị táo bón vậy.

Cố Vô Ích buồn cười.

Anh ta “lừa người chết không đền mạng” cuối cùng cũng có ngày hôm nay.

“Có phải rất tò mò vì sao bố tôi biết được đúng không?”

Vương Căn Bảo rất muốn gật đầu, nhưng lại không cam tâm liếc nhìn Tần Phong.

Tần Phong nhìn thấy anh ta liền cảm thấy phiền phức, cúi đầu đưa cho Miểu Miểu một ít vỏ bánh bao, sau đó lấy nửa thìa mè vừng gói lại đưa cho cậu.

Cố Tiểu Nhị cười hì hì nói: “Bởi vì bố tôi thông minh. Dượng vừa đảo mắt thì bố tôi biết ngay dượng có ý đồ xấu gì rồi.”

Câu này mà lúc trước nói kiểu gì Vương Căn Bảo cũng đáp lại một câu — nói dối không cần nộp thuế.

Nhưng ngày hôm nay một chữ Vương Căn Bảo cũng không dám nói, càng nói càng sai.

Tần Phong nhìn về phía chị anh: “Trên phố bán quần áo, trang sức cũng không nhiều, may quần áo hay đồ trang sức đều có thể kiếm tiền, nhưng chị có bao giờ nghĩ tới không? Chị chỉ có hai người con gái, còn anh ta vẫn luôn muốn có một đứa con trai.” Mắt liếc nhìn Vương Căn Bảo: “Cho dù có tiền, không ly hôn với chị, cũng có thể vụиɠ ŧяộʍ nuôi vợ hai.”

“Khụ!”

“Phụt!”

Một nhà từ già đến trẻ đều bị sặc, ngoại trừ Miểu Miểu không hiểu mô tê gì.

Đứa trẻ hoài nghi không hiểu gì nhìn bọn họ, lại quay sang nhìn bố.

Tần Phong ấn đầu nhỏ của nhóc quay trở về: “Ăn đồ ăn của con đi, đừng có quản chuyện người khác.” Quét mắt một vòng nhìn mọi người trong nhà, ai cũng kì quái.

Tần Phong bình tĩnh cầm lấy bánh bao cắn một miếng.

Bà cụ Châu còn không kịp lau miệng, giữ tay anh lại: “Con vừa nói gì?”

Tần Phong: “Mẹ hỏi con gái con rể của mẹ đi.”

Vương Căn Bảo lấy lại tinh thần, vội vàng đính chính: “Không bao giờ có chuyện đó. Nếu, nếu con mà có suy nghĩ đó thì, thì sẽ bị sét đánh.”

“Tôi cũng không phải nói hiện tại.” Tần Phong liếc anh ta một cái.

Vương Căn Bảo hô hấp khó khăn: “Vậy, không cho tôi mượn tiền, tôi sẽ làm mấy điều xằng bậy.”

Tần Phong nhìn về phía chị mình: “Em cũng chỉ phòng bị trước thôi. Nhưng chị cũng không cần lo, cùng lắm thì ly hôn thôi.”

Hai ông bà và đôi vợ chồng thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra chỉ là hy vọng hai người sẽ ly hôn mà cố ý nói như vậy.

Tần Phong bất đắc dĩ lắc đầu, từ từ nói: “Mọi chuyện không phải tuyệt đối, lòng người dễ đổi.”

Tim bốn người lại dâng lên đến cổ họng.

Tần Dĩnh định nói gì đó nhưng lại sợ nói sai cái gì sẽ làm tổn thương tới Vương Căn Bảo, do dự một lúc lâu, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.

Hai đứa trẻ thấy bộ dạng của cô như vậy cảm thấy rất thất vọng.

Sao lại không phân biệt được tốt xấu như vậy.

Bố có thể làm hại cô sao? Cô chính là chị ruột của bố, chị gái duy nhất.

Cố Vô Ích ngẫm lại hai ông bà coi bọn họ như cháu ruột, hôm qua còn thuận miệng nói sẽ may áo cho bọn họ, hôm nay liền bắt tay vào làm, không muốn họ vì chuyện của Tần Dĩnh mà suy nghĩ nhiều.

Cố Vô Ích liếc nhìn Vương Căn Bảo: “Nói dối ai chả nói được. Một người công nhân viên chức ở chỗ chúng tôi còn nói đàn ông có tiền sẽ trở thành người xấu.”

Vương Căn Bảo nhíu mày: “Mày thì hiểu cái gì?”

“Sao tôi lại không hiểu? Tôi cũng là đàn ông đó.” Cố Vô Ích ưỡn ngực đáp.

“Khụ!”

Hai ông bà lại sặc lần nữa.

Vương Căn Bảo nghẹn họng không nói nên lời.

Tần Phong nhịn cười gật đầu.

Cố Vô Ích thấy bố mình ủng hộ, to gan tiếp tục nói: “Cô ơi, nhà hai người ai quản tiền ạ? Tiền gửi ngân hàng thì ai đứng tên ạ?”

Tần Dĩnh không khỏi nhìn về phía Vương Căn Bảo.

Cố Tiểu Nhị hiểu ra: “Như vậy không được. Nhà chúng ta đều là bà nội quản tiền.”

“Đúng! Ông nội cháu mà cầm tiền là tiêu xài phung phí hết.” Bà cụ Châu còn đệm thêm vào.

Vương Căn Bảo muốn mở miệng nói, nhưng đối diện với em vợ, lập tức nuốt mấy lời ngụy biện trở lại: “Về nhà con sẽ đưa tiền cho Tiểu Dĩnh giữ.”

“Ai cầm mà chả được ạ.” Tần Dĩnh không nhịn được nói.

Tần Phong liếc nhìn cô một cái.

Tần Dĩnh sợ tới mức cúi đầu.

Vương Căn Bảo lập tức nói: “Em nói ai giữ cũng như nhau mà, vậy thì để em giữ đi, em cẩn thận hơn.”

Tần Dĩnh ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.

Vương Căn Bảo liên tục lắc đầu.

Có chuyện gì thì về nhà nói sau.

Tần Dĩnh hiểu ra, cười nói: “Cũng đúng! Tiểu Phong, em đi làm mệt mỏi, ăn nhiều thêm chút.” Nói xong, Tần Dĩnh lập tức gắp cho anh thêm đồ ăn.

Tần Phong không nể tình để lùi bát ra chỗ khác.

Tần Dĩnh xấu hổ, bàn tay gắp thức ăn cứng đờ.

Ông cụ Tần đưa bát qua: “Đưa cho bố.” Sau đó nhìn qua con trai mình.