Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 34

“Động tác của cháu nhanh thật đấy.” Sau khi Mật Nương lên bờ, Râu Quai Nón đưa thịt cừu trong tay cho nàng: “Đây là thịt cừu mới gϊếŧ hôm nay, cháu lấy về ăn đi, trông cháu gầy như thế, có lẽ còn không nặng bằng Tiểu Ny nhà ta.”

“Thúc, không cần đâu ạ, ta không làm vì muốn thịt của thúc…” như vậy làm nàng xấu hổ không nói nên lời.

“Cho cháu thì cháu cứ nhận đi, ta không có thói quen khách sáo của người Trung Nguyên các cháu, nó làm đầu ta tê hết cả rồi.” Râu Quai Nón nắm chặt cổ tay Mật Nương rồi để vào trong tay nàng: “Không phải thứ gì tốt, cứ lấy về ăn đi.”

“Vậy ta đành mặt dày nhận.” Mật Nương gãi đầu, có hơi ngượng ngùng hỏi: “Thúc, thúc có cần người giặt lông cừu nữa không ạ, nhà ta có một muội muội bảy tuổi, cũng cao không khác Tiểu Ny lắm, lúc cúi xuống cũng không bị mất sức…”

“Được, mai cháu dẫn con bé đến đây, đúng lúc buổi sáng nhóm Tiểu Ny không có nhà.” Râu Quai Nón thoải mái lên tiếng, tay chân tỷ tỷ nhanh nhẹn mà lại có thể chịu khổ thì muội muội cũng không kém.

Một tay xách hũ sữa, một tay xách thịt, Đại Hoàng phe phẩy đuổi vui vẻ chạy trước chạy sau, trong lòng Mật Nương vui vẻ rạo rực, nửa canh giờ trước nàng vẫn còn lo không có trứng gà bồi bổ cơ thể đây, giờ cũng có thể uống sữa rồi.

Nhưng tâm trạng tốt của nàng đã tiêu tan một nửa lúc bước vào yurt, Lan Nương đang xụ mặt, vẻ mặt tràn đầy khó chịu nhìn ai cũng thấy không vừa mắt, ngồi xổm xuống trước lu nước, múc nước xoa tay, thì thầm trong miệng rằng tóc thối, khe móng tay cũng thối.

“Hôm nay là ngày tốt gì đây, lại còn có thịt cừu và sữa cừu nữa, Mật Nương, tỷ giàu rồi à?” Phán Đệ vừa mừng vừa sợ cầm lấy con dao chặt thịt, nhỏ giọng hỏi: “Ăn chung không?” Ý là tự mình bỏ tiền mua thì có thể tự ăn riêng.

“Một cái là đại thúc cho, ăn cùng đi, à, còn hũ sữa dê là do trong nhà chủ nhân thừa ra, tối nấu rồi cùng uống.” Mật Nương vẫy tay gọi tiểu cô nương đang nhóm lửa: “Oanh Nương, ta đã tìm việc cho muội rồi, chủ nhân là một người khá tốt, ngày mai muội đi cùng ta qua đó gặp.”

“Làm gì thế?” Lan Nương không rửa tay nữa, lao đến ôm Mật Nương: “Mật Nương tuyệt vời ơi, ngươi cũng tìm việc cho ta đi, ngươi không biết đâu, mùi ở chuồng cừu nồng lắm, nướ© ŧıểυ cừu trộn với phân cừu rất thu hút côn trùng, ta bị cắn đến mức nổi mẩn đỏ rồi.” Nàng ta giật một sợi tóc ra rồi đưa đến trước mặt Mật Nương: “Ngươi ngửi thử xem, tóc ta bị ngâm đến mức có vị rồi.”

“Ra vẻ, đã vào tình huống này rồi mà còn kén cá chọn canh, đúng là mệnh nha hoàn nhưng lại thích làm tiểu thư:” Mộc Hương hừ một tiếng, nàng ta nói chuyện thẳng thắn, không ưa Lan Nương nên liền nói thẳng mặt: “Đêm nay ta rửa rau, Phán Đệ vo gạo, đều nhiễm mùi thối của phân cừu nên ngươi đừng có ăn.”

Lan Nương không để ý đến nàng ta, trông mong nhìn Mật Nương.

“Rửa lông cừu, nhặt lông cừu, phơi lông cừu, còn phải xuống nước, khom lưng.” Mật Nương không ngăn cản nàng ta: “Ta chỉ nói với người ta là dẫn một đứa trẻ bảy tuổi đi thôi, nếu ngươi muốn đi thì ngày mai ngươi tự mình đi hỏi ấy, để xem ý của ông chủ thế nào.”

“Được, ngày mai ta đi cùng với ngươi.” Lan Nương vui mừng khôn xiết nhếch môi, vỗ đầu Oanh Nương: “Sau này hai chúng ta là bạn làm việc với nhau.”

Oanh Nương bĩu môi nhìn nàng ta, đi đến chỗ Mật Nương: “Đa tạ Mật Nương tỷ tỷ đã có lòng nghĩ đến muội, sau này có việc gì cần dùng đến muội, tỷ chỉ cần mở miệng nói, tỷ bảo muội làm gì thì muội làm cái đó.”

“Không cần muội làm, muội còn nhỏ đừng lo lắng nhiều.” Nàng cũng chỉ lo lắng về tình huống của mình nên mới có tâm trạng giúp tiểu cô nương một tay.

Một miếng thịt cừu khoảng hai ba cân, sau khi lấy thịt ra khỏi nồi xé nhỏ ra ăn, sau đó mới lấy nước nấu thịt cừu trong nồi đất đi chần rau, trong làn gió lạnh thổi nhẹ của ban đêm, sáu người ăn đến mức mồ hôi đầm đìa, sau khi uống sữa cừu xong, lưng không thể thẳng nổi được nữa.

Trong khi Mật Nương đang đi vòng quanh yurt cho tiêu thực thì Ba Hổ ở nơi hoang dã đang đói bụng cồn cào, nằm ngây ngẩn trên lưng trâu, buổi sáng hắn mới ăn có một bữa cơm, giữa trưa lại tức đến mức suýt thì nổi điên, nào còn tâm trạng để ăn cơm.

Nam nhân xoay người nhảy xuống lưng trâu, đi đến chỗ đàn cừu, định xách một con cừu nhỏ lột da nướng ăn, nhưng khi nghe thấy tiếng thở dồn dập của con cừu con thì sắc mặt hắn trầm xuống.

Ba Hổ đốt đuốc, đứng ở bên trong bầy cừu tìm con cừu có hơi thở không ổn, con cừu có đầu màu xanh lục, là con cừu của Mật Nương, con nhỏ nhất trong bốn con đang nhảy lên.

Mông của con cừu vẫn còn sạch sẽ, xem ra là vừa mới phát bệnh trong đêm nay.