Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 35

Sáng sớm ngày tiếp theo, Mật Nương không dẫn Đại Hoàng ra ngoài như bình thường mà hôm nay nàng muốn đợi Oanh Nương và Lan Nương, hai người còn đang dọn dẹp phân cừu. Cừu của nàng không nhốt trong yurt nên nàng không đυ.ng tay vào việc dọn dẹp trong yurt.

“Được rồi, có thể đi rồi.” Lan Nương và Oanh Nương vội vàng dẫn cừu của các nàng ra, thấy Mật Nương đang hái hoa rau hẹ, Lan Nương có hơi đau đầu thở dài: “Hoa của rau hẹ vừa nở đã già, xào ra lại cứng, lúc nhai lại dính vào kẽ răng, ta thấy có người học dân du mục phía đông đào đất làm vườn, lúc nào đó chúng ta cũng đi mượn cuốc mở một miếng. Nhưng trên thảo nguyên chỉ có mấy loại rau dại để ăn thôi, ăn từ non đến già làm ta muốn nôn ra luôn.”

“Đã tốt hơn lúc chạy nạn rất nhiều rồi, lúc chưa rời núi, tỷ còn phải đánh nhau một trận với người khác vì một đũa rau.” Oanh Nương nhịn không được vạch trần gốc gác của nàng ta, Lan Nương cũng chỉ dám thể hiện trước mặt Mật Nương chứ nàng ta từng làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu trên đường.

Mật Nương nghe vậy thì ngước mắt lên liếc nhìn cô bé một cái, cài hoa rau hẹ trong tay lên lông chó của Đại Hoàng, đứng lên nói: “Đi thôi, sau khi dẫn các ngươi đến, ta còn phải đi làm việc.”

Lan Nương đi phía sau lấy đầu ngón tay chọc mạnh Oanh Nương, đè thấp giọng xuống nói: “Mộc Hương không phải người tốt, muội đừng học theo nàng ta, không vui vẻ gì đâu.” Nha đầu Mộc Hương chết tiệt kia hở tí là phá chuyện của nàng ta, khiến những người khác cũng không chút kiêng kỵ mà làm nàng ta nghẹn họng.

Oanh Nương hất bàn tay nàng ta ra, hừ một tiếng: “Nói như thể tỷ là người tốt ấy, Mật Nương tỷ tỷ không biết chuyện tỷ cười tỷ ấy ngu si lúc tỷ ấy dắt chó trên đường đâu nhỉ? Muội nhớ tỷ còn nói là muốn làm thịt Đại Hoàng để ăn nữa.”

“Muội…” Lan Nương hoảng sợ quay đầu lại, thấy Mật Nương như không nghe thấy, nàng ta mới nhẹ nhàng thở ra: “Khi đó ta không hiểu chuyện nên nói hươu nói vượn, không phải hiện tại ta đã thay đổi rồi à, Oanh Nương, muội tha cho ta một mạng, đừng nhắc lại nữa.” Lan Nương nhận sai rất nhanh, nàng ta giả vờ đáng thương, nhìn Oanh Nương với đôi mắt trông mong.

Oanh Nương chưa từng thấy dáng vẻ đó của nàng ta, tuổi lại nhỏ, không chịu được năn nỉ, một lúc sau cô bé liền bỏ qua: “Vậy được rồi, sau này tỷ không thể nói xấu Mật Nương tỷ tỷ nữa.”

“Ta đảm bảo.” Lan Nương giơ hai ngón tay lên thề, nàng ta đã lưu lạc đến mức cầu xin Mật Nương tìm việc làm, có bị điên mới đi nói xấu nàng. Về phần hồi trước, cũng do nàng ta thấy quan áp giải không ưa Mật Nương nên nàng ta mới phụ hoạ vài câu để lấy lòng.

“Đi nhanh lên, nói dong nói dài cái gì thế.” Thấy hai người nói chuyện không đi, Mật Nương nhịn không được thúc giục.

“Đến đây đến đây.” Lan Nương kéo Oanh Nương chạy đến.

“Thúc, ta dẫn người đến rồi.” Tới nơi, Mật Nương thấy Râu Quai Nón đang xách một cái thùng đổ cái gì đó vào trong nước, nàng ôm lấy vai Oanh Nương, nói: “Oanh Nương, đây là ông chủ của muội, người ta có thể thuê muội để làm việc là người ta có lòng tốt, muội không được lười biếng hay dùng mánh khoé đâu nhé.”

“Cháu chào ông chủ ạ.” Oanh Nương cũng hiểu chuyện, nhanh chóng cởi giày, cuốn ống quần lên rồi chạy qua chỗ nước: “Thúc đừng thấy cháu nhỏ tuổi, cháu nghe lời, có thể làm việc, thúc giao việc gì thì cháu chắc chắn sẽ thành thật làm việc, nếu làm không tốt thì thúc có thể đánh mắng cháu.”

“Miệng tiểu nha đầu này nhanh nhẹn đấy, được rồi, cháu có thể đến chỗ ta làm việc. Ta không đánh mắng trẻ con, cháu đừng sợ.” Râu Quai Nón nhìn về phía Mật Nương: “Hôm qua có hơi vội nên có vài câu chưa nói rõ, muội muội này của cháu còn nhỏ, ta cũng không thể trả tiền công cho con bé bằng người lớn được…”

“Không sao không sao ạ, tiền công thúc cứ nhìn rồi cho thôi.” Oanh Nương vội vàng tỏ thái độ, đến Mạc Bắc gần một tháng, trong tay cô bé không có đến một đồng tiền, vất vả lắm mới có người chịu thuê cô bé, một ngày năm ba văn cô bé cũng đồng ý làm.

“Giảm một nửa, một ngày mười văn, bao hai bữa cơm.” Đúng là đáng thương, Râu Quai Nón không nhẫn tâm cắt xén của cô bé, còn bổ sung: “Nếu cháu làm tốt, ta sẽ cho thêm.”

“Vâng.” Không đợi Mật Nương nói chuyện, Oanh Nương vội vàng đồng ý.

“Thúc, chỗ thúc còn thiếu người không? Thúc thấy ta có được không? Oanh Nương tuổi nhỏ sức yếu, con bé không làm được thì ta có thể làm được.” Lan Nương thấy hai người nói mấy câu đã quyết định nên nàng ta vội vàng mở miệng, còn đưa mắt ra hiệu cho Mật Nương để nàng nói vài lời hay.

“Đây là…”

Không đợi Mật Nương giới thiệu, Râu Quai Nón đã nhíu mày nói: “Ta từng thấy ngươi, hôm qua không phải ngươi còn dọn chuồng cừu cho nhà Lão Ngao Dát, ngươi không làm ở nhà hắn nữa à?”

Lan Nương ngẩn ra, không ngờ lại còn có chuyện này, nàng ta lo lắng đến mức gảy móng tay, phản ứng cực nhanh tìm một lý do: “Chuồng cừu nhà ông ấy chỉ cần ba người là có thể dọn dẹp sạch sẽ, để lão nhân gia ông ấy tốn thêm tiền công của một người cũng không tốt, nên ta muốn tìm việc khác.”