Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 33

Mật Nương giúp Triều Lỗ dỡ hết đồ đạc trên xe trâu xuống, sau đó dắt Đại Hoàng đi, vừa định đi qua sông đã bị Triều Lỗ gọi lại.

“Mật Nương, cháu đợi một lát, ta lấy thứ này cho cháu.” Triều Lỗ vừa dứt lời, không đến một lát, ông ấy đã mang một cái hũ có chiều dài bằng nửa cánh tay ra: “Đây là sữa cừu vừa vắt hôm nay, cháu mang về nấu mà uống.”

“Không, Triều Lỗ đại thúc, ta không thể nhận được, thúc mang về cho hài tử trong nhà uống đi.” Mật Nương xua tay liên tục: “Ta mặt dày để Đại Hoàng trong nhà chủ nhân ăn cơm đã là chiếm lợi rồi, ta không thể lấy những thứ khác nữa.”

Triều Lỗ chính là  thích tính cách có chừng có mực của nàng nên mới quyết định đưa cho nàng, người sáng suốt có thể nhìn ra chủ nhân đối đãi khác biệt với nàng, nhưng nàng vẫn luôn chăm chỉ làm việc, cũng sẵn sàng chịu khổ, dù có bị cừu đá hay bị kéo đâm vào tay rồi bị thương cũng không tỏ vẻ yếu ớt.

“Cho cháu thì cháu cứ yên tâm mà dùng, cháu gầy quá, cũng nên bồi bổ lại cho tốt, lúc trẻ chỉ cảm thấy khi mệt mỏi ngủ một giấc sẽ tốt lên, nhưng khi lớn tuổi thì các loại bệnh tật lại kéo đến.” Triều Lỗ đưa hũ sữa qua phía tay nàng, nói: “Chủ nhân nuôi nhiều gia súc, ngày nào cũng vắt sữa thì mình hắn cũng không uống hết được, phần còn lại vẫn luôn cho những người làm việc như chúng ta mang đi. Cháu cầm lấy, hắn có biết thì cũng chẳng nói gì đâu.”

Mật Nương hơi do dự, cầm lấy dưới ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Đại Hoàng: “Đa tạ Triều Lỗ đại thúc, để ta may cho thẩm nhà thúc một đôi giày, ta thêu thùa không tệ lắm.” Lẽ ra nàng phải cảm ơn Ba Hổ nhưng vừa mới như vậy thì hắn trốn nàng cũng chẳng kịp nữa.

“Vậy cũng được, hôm nào ta sẽ mang dáng giày đến cho cháu.” Triều Lỗ biết nàng được người khác đối xử tốt thì chắc chắn sẽ trả lại: “Không nói nữa, ta phải dọn dẹp đồ đạc để về thôi, cháu cũng nhanh về nghỉ ngơi đi, ta thấy cháu cũng khá mệt mỏi đấy.”

“Ta vẫn ổn, ta quen rồi.” Một tay Mật Nương xách hũ sữa, còn một tay dắt chó, bước chân lướt nhẹ qua bãi cỏ trên bờ sông. Đi được nửa đường, nàng thấy trên bờ sông đối diện mở ra ba con mương dài, trong mương có lông cừu đang nổi lên, có bốn người đang ngồi xổm cạnh mương, nhúng lông cừu xuống nước.

“Đại thúc, nhà thúc cắt lông cừu xong rồi ạ? Giờ bắt đầu đi rửa lông cừu ạ?” Mật Nương nhìn ba đứa nhỏ, họ không có nhiều sức, nên xắn ống quần lên rồi để lông cừu xuống ngâm nước, kỳ quái là lúc họ xuống nước, phía đáy cũng không có nước bùn màu vàng đυ.c nổi lên.

“Không, có lẽ còn cần dăm ba bữa nữa, ta mang lông cừu đi ngâm trước.” Râu quai nón bụng lớn, ngồi xổm xuống một lát thì không chịu nổi, nhân lúc đang nói chuyện thì đứng lên đấm lưng, hỏi: “Nhà Ba Hổ sắp cắt lông cừu xong rồi à?”

“Có lẽ cũng cần dăm ba bữa nữa.” Mật Nương để hũ sữa xuống, cởi giày rồi xắn ống quần lên, đi qua chỗ nước cạn: “Thúc, thúc nghỉ ngơi đi, ta mượn đồ của thúc để luyện tập trước, không thì đến lúc đó chủ nhân lại chê tay chân ta chậm chạp rồi muốn đuổi ta.”

“Đứa nhỏ này! Bận bịu cả ngày không thấy mệt à.” Râu Quai Nón có hơi ngạc nhiên, ông ấy thật sự không ngờ cô nương này lại nhiệt tình như thế, còn nói câu làm ông ấy không thể từ chối được, đúng là suy nghĩ nhanh nhạy.

“Nói không mệt là giả, nhưng người ta đang bẩn, lúc về cũng phải đi tắm, để ta giúp thúc ngâm lông cừu vào nước, lát nữa thúc cũng không cần phải làm nữa.” Chân Mật Nương vừa bước xuống mương, suýt nữa thì trượt xuống nước, dưới lòng bàn chân không phải bùn, nó sạch trơn.

“Cẩn thận một chút, mương lát bằng da trâu nên trơn lắm.” Một tiểu cô nương thấy thế thì giữ chặt nàng.

“Thảo nào ta thấy lúc các ngươi đi xuống lại không thấy nước bùn đâu.” Mật Nương học ba đứa trẻ, vén tay áo lên rồi ấn lông cừu xuống nước để nó thấm nước, hỏi: “Ngày thường ta đi qua đây cũng chưa từng thấy các ngươi, có phải các ngươi vẫn còn đang đi học không?”

“Ừm, bọn ta cũng vừa từ Tuất Thuỷ về.”

“Sau khi ngâm nước xong phải giặt thế nào? Có cần phải lật qua lại mỗi ngày không? Giặt xong còn phải mang đi phơi à?” Mật Nương thấy Râu Quai Nón đã quay lại cũng không để ý, nàng tiếp tục hỏi tiểu cô nương đang ngượng ngùng: “Đây không phải là tất cả lông cừu của nhà ngươi trong năm nay đâu nhỉ?”

“Ngày mai phải giặt, giặt xong còn phải nhặt, nhặt xong rồi tách ra đi phơi nắng, cái này sau khi lấy lên phải xả hết nước cũ đi, đổ thêm nước mới rồi mới cho lông cừu vào.”

Mật Nương có được đáp án mà nàng muốn nên cũng không nói chuyện nữa, cúi xuống, dùng hai tay nắm lông cừu rồi ấn vào trong nước, sau đó lại lấy lên khỏi đáy nước, đến khi Râu Quai Nón đến thì lông cừu đã được ngâm hẳn trong nước.