Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên, Ta Sống Một Đời Tự Tại

Chương 27

"Đây là việc vui, chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ làm thỏa đáng giúp ngài."

Việc vui cái rắm, mang về không đánh nhau hắn theo họ đại ca hắn. Tên gây họa kia vậy mà không nói tiếng nào thành thân ở Đại Khang, còn ở rể, sửa lại tên họ, về sau có hài tử gọi nhạc phụ hắn ta là a gia.

Đúng như Triều Lỗ nói, chạng vạng tối năm ngày sau quân đội của Đại Cư Thứ đến Lâm Sơn, theo quân đội tới không chỉ thương đội, còn có nạn dân, có ngàn người, lập tức lấp kín yurt bên cạnh bờ sông phía Tây còn chưa đủ ở.

Ba Hổ bị Hộ huyện thừa gọi đến hỗ trợ dựng yurt mới, lại đi thương đội mua bình gốm, thừa dịp ban đêm phát xuống, khi về đến nhà phía đông đã tảng sáng. Còn ca hắn và đại tẩu mới, hắn cũng chưa gặp mặt.

Trời vừa sáng, thương đội liền công việc lu bù lên, dọc theo hạ du bày quầy bán hàng thanh lý hàng, muốn kiếm đồ rẻ thì sáng sớm chờ ở chỗ này, ông chủ cửa hàng đến nhập hàng đều chen không vào được.

"Ồn ào quá." Ba Hổ kéo chăn mền lên che đầu, muốn che lại tiếng rao hàng ồn ào bên ngoài, nhưng yurt không cách âm, hắn càng nằm càng tâm phiền, dứt khoát xốc chăn mền lên mặc y phục vào, mang khuôn mặt thối đi ra ngoài, định tìm một chỗ thanh tịnh ngủ tiếp.

"Ba Hổ, ngươi đây là muốn đi chỗ nào?"

Ba Hổ bước chân dừng lại, là đại ca hắn, bên cạnh hắn ta còn một nữ tử diễm lệ, "Ta đi xem trâu cừu một chút, ngươi mang theo đại tẩu đi dạo xung quanh trước đi." Dứt lời hắn co cẳng rời đi, đại ca hắn cũng biết lần này trở về gặp lão đầu tử sẽ chịu đánh, liền muốn kêu hắn đến đỡ đòn.

Ba Hổ trầm mặt, hắn không muốn xen vào chuyện này, lúc hắn bị đánh không ai can ngăn giúp hắn.

Cừu đực hình thể lớn sức lực lớn, tốn nhiều thời gian để cắt lông, Mật Nương giằng co luôn sẽ bị thương một chút, thừa dịp hôm nay những người khác đi mua đồ vật hoặc là xem Đại Cư Thứ, nàng muốn đến chọn một con cừu cái thử nghiệm.

Cừu cái có con non càng nhỏ tính tình càng nóng nảy, Mật Nương liên tục quan sát, chọn một con cừu cái dáng người gầy nhỏ đuổi ra, thừa dịp lúc nó lạc đàn ăn cỏ bỗng nhiên bổ nhào qua đè đầu nó lại, cả người đặt ở trên thân cừu, mặc kệ nó lớn tiếng gọi, cùng nó tốn thời gian hao tổn thể lực.

"Ngươi đây là thừa dịp quản sự không nhớ tới đè chết cừu ta sao." Ba Hổ nghe thấy cừu kêu thảm còn tưởng rằng bị cướp, nhanh chân chạy tới mới phát hiện là nàng, "Hôm nay không phải cho các ngươi nghỉ ngơi sao? Ngươi ở chỗ này làm gì? Ta không trả tiền công đâu."

"Ta biết, ta cũng không có ý định lấy tiền công." Mật Nương ngẩng đầu nhìn hắn một chút, lực đạo dưới tay không có buông lỏng, "Ngươi không cần phải để ý đến ta, ta chính là đến xem xét lại kỹ xảo bắt cừu."

"Đi." Ba Hổ không có dông dài, đứng dậy chọn một chỗ hướng mặt trời nằm xuống nhắm mắt đi ngủ, bên tai thỉnh thoảng vang lên một trận tiếng cừu kêu, ban đầu hắn còn cảm thấy nhao nhao, nhưng lại lười đứng dậy đổi chỗ, chậm rãi cũng ngủ thϊếp đi.

Tỉnh lại lần nữa là bị người đánh thức, Ba Hổ lấy cánh tay che mắt xuống, híp mắt nhìn cô nương đứng bên cạnh hắn, từ góc độ này của hắn nhìn, hắn phát hiện cằm của Mật Nương vẫn rất trắng.

"Buổi trưa, ta phải đi, ngươi có muốn trở về hay không?" Mật Nương ngại mùi khai của cừu trên thân đậm, không có tới gần hắn, thấy hắn ngồi dậy lại lui về sau một bước, "Ngủ còn sâu ghê, ta đuổi ba đợt trâu chạy đến muốn giẫm chết ngươi ngươi cũng không có cảm giác."

Ba Hổ theo động tác của nàng lại nhìn mắt cá chân của nàng, ngón chân ở trong đôi giày cỏ màu đen làm nổi bật sắc thái trắng nõn lại mềm mại.

"Ta ăn thịt người hả? Ngươi lui cái gì mà lui?" Ba Hổ phát hiện hắn đi tới hai bước, nàng có thể lui bốn bước, tức giận hỏi: "Có phải ngươi sợ ta hay không?"

Mật Nương lắc đầu, kiên trì muốn giữ khoảng cách ba bước chân với hắn.

"Lắc đầu cái gì, câm rồi hả? Ngươi nói không phải rất nhiều hay sao, hôm nay sao lại không nói?"

Mật Nương cổ quái liếc hắn một cái, "Không phải ngươi chê ta nói nhiều sao? Hơn nữa ta nói nhiều hay nói ít có liên quan gì đến ngươi? Ngược lại là ngươi hôm nay quá dông dài."