Ta nói nhiều nói ít có liên quan gì đến ngươi.
Ba Hổ bị câu nói này cả kinh trong lòng, còn chưa nghĩ ra lý do, liền nhìn thấy Mật Nương đã nghênh ngang đi xa. Hắn liếc nhìn trên sườn núi phía Bắc, cỏ che hơn phân nửa thân cừu, nhưng màu xanh trên đầu cừu còn lộ ra bên ngoài.
Thật sự là không chút chột dạ nào, Ba Hổ hừ hừ, chắp tay sau lưng đi trở về, cũng không có dự định vạch trần nàng nhét cừu vào trong bầy cừu hắn nuôi.
Tối hôm qua lúc Mật Nương đi dắt Đại Hoàng biết nhà Ba Hổ có khách tới, buổi trưa hôm nay nàng liền không có ý định chạy tới thăm nó, tránh cho đυ.ng phải người còn phải giải thích.
"Mật Nương ngươi trở về rồi, cơm vừa làm xong, mau chạy tới ăn." Phán Đệ chào hỏi.
"Tới đây." Mật Nương bưng bát đi qua, ngồi xuống hỏi: "Hôm nay các ngươi có nhìn thấy Đại Cư Thứ không?"
"Thấy rồi, chúng ta đang nói đây." Lan Nương vẻ mặt hào hứng dạt dào, "Mắt của Đại Cư Thứ là màu xanh ngọc bích, lúc nàng nhìn qua ta suýt nữa quên hít thở luôn, quá cao quý, ở trước mặt nàng ta không dám phát ra một chút thanh âm, sợ làm bẩn nàng."
"Cô nương xinh đẹp nhất mà ta từng gặp trước khi đến Mạc Bắc là nữ nhi của Huyện thái gia, hôm nay gặp mặt Đại Cư Thứ, nữ nhi Huyện thái gia chỉ có thể xách giày cho Đại Cư Thứ." Mộc Hương hôm nay hiếm khi không châm chọc Lan Nương, "Đương nhiên, nếu Đại Cư Thứ bằng lòng, ta cũng có thể đi nâng giày cho nàng, không phát tiền tháng cũng được." Nói xong trên mặt lại còn đỏ ửng.
Mật Nương cười đến cơm cũng ăn không vào, đây là si mê sắc đẹp.
"Nâng giày đến phiên ngươi? Nghĩ hay thật." Phán Đệ cười Mộc Hương si tâm vọng tưởng, nàng ta giống như làm tặc ra hiệu những người khác tới gần, nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói Đại Cư Thứ không thành hôn, nhưng trong hậu cung không thiếu mỹ nam, Hữu thừa tướng bên trong Đô Thành cùng đại tướng quân đóng quân Cổ Xuyên đều là thần dưới váy của nàng, nam tử mặc áo đen hôm nay đi theo làm tùy tùng kia các ngươi có ấn tượng không? Hắn là thị sủng Đại Cư Thứ mang theo ở trước mặt mọi người."
"Nói hươu nói vượn." Mộc Hương là người không vui đầu tiên, xụ mặt nói: "Ngươi đừng tin lời đồn, cũng không biết ai bịa đặt bậy bạ, người cao quý như Đại Cư Thứ làm sao lại..." Nàng ta ấp úng một hồi, "Nương ta kể, lưu luyến sắc đẹp mặc kệ nam nữ đều không phải là người đứng đắn."
"Cứng nhắc, Đại Cư Thứ có tiền có quyền thế có địa vị, làm gì đến nhà khác chịu thái độ của mẹ chồng chi." Lan Nương trợn mắt, "Nàng xinh đẹp vậy, gả cho ai cũng chịu thiệt thòi. Nếu như ta là nàng ta cũng nuôi trai lơ, ban ngày làm phụ tá đắc lực của ta, trong đêm làm ấm chăn cho ta."
Mật Nương ở trong cả đám cũng bất khả tư nghị nhìn về phía nàng ta, thực sự không nghĩ tới nàng ta có ý nghĩ như vậy.
"Không biết xấu hổ." Mộc Hương giễu cợt nàng ta.
Mắt thấy hai người lại muốn hỗn chiến, Mật Nương vội vàng nói sang chuyện khác: "Nói xong ta cũng muốn đi xem mỹ mạo của Đại Cư Thứ một chút, Đại Cư Thứ đã rời đi chưa?"
"Rời đi rồi, mặt trời leo đến giữa bầu trời liền nhổ trại rời đi, thương đội cũng đi theo ở phía sau." Bạch Mai nghĩ đến vải vóc Mật Nương mua về hồi sáng, hỏi nàng bao nhiêu tiền một thước.
"Mười ba văn, đây là bị côn trùng đυ.c khoét rồi." Nói đến việc này Mật Nương liền đau lòng, nàng lập tức mất đi tâm tư muốn đi nhìn lén mỹ nhân.
"Tiền công kiếm được mười ngày qua xoay tay một cái liền hết sạch, vải mua về còn không biết có thể làm hai bộ y phục hay không." Trước đó nàng còn nghĩ đến việc mua bông đánh đệm chăn, buổi sáng hôm nay dùng hết tiền công nên cũng không dám đi hỏi.
"May mắn muội còn mang tới hai bộ y phục." Oanh Nương cảm thấy may mắn, cô bé đi theo Phán Đệ cùng Mộc Hương ra ngoài tìm việc, người ta thấy tuổi tác của cô bé, đến cắt cỏ cũng không cần cô bé.
"Đúng rồi Mật Nương, chúng ta cũng tìm được việc rồi, một lão dân nuôi mục bị bệnh, việc trong nhà hắn không làm hết, thuê chúng ta đi dọn dẹp bãi nhốt cừu giúp hắn." Trong mắt Phán Đệ chứa đầy ý mừng, không uổng phí nàng ta mỗi ngày ra bên ngoài hỗ trợ dân du mục, bằng không việc này cũng không đến lượt bọn họ.
"Đều đi hết hả?" Mật Nương hỏi.
"Ngoại trừ Oanh Nương, bốn người chúng ta đều đi."