Bàn Tròn Chí Mạng

Chương 25: Rơi Xuống Nước

Người chơi nữ quá hồi hộp làm tay run dữ dội, đổ vài lần vẫn chưa trúng, nước thánh toàn rơi xuống chiếu hoặc chăn. Hai nam còn lại trong nhóm chỉ đứng nhìn, không hề muỗn hỗ trợ. Đến tận lúc này, cô ta mới hiểu được sự tàn khốc của trò chơi, nơi sắc đẹp cũng chỉ là một thứ vô dụng. Hốc mắt cô đỏ lên, vẫn không thể ngăn được cơ thể đang run rẩy, nước thánh chỉ còn nửa bình, cô dám khẳng định nếu bản thân lại đổ chỗ còn lại ra giường thì bọn họ sẽ không lấy lọ của mình cho cô nữa. Cô ta thậm chí nghi ngờ họ đẩy mình đến chữa trị cho trưởng thôn là muốn giữ lại nước thánh của mình đối phó với quái vật, xem cô ta là vật hy sinh.

Sự thù hận điên cuồng lớn lên trong lòng người chơi nữ, lấn át cả sự sợ hãi, cô ta ổn định lại tay mình, chuẩn bị tiếp tục động tác. Bỗng dưng một bàn tay mang bao tay y tế hiện đại ngăn lại động tác của cô, cô đột nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt lãnh đạm của Giang Vấn Nguyên.

“Làm phiền nhường một chút.” Tầm mắt Giang Vấn Nguyên ghim trên người trưởng thôn, người chơi nữ nhanh chóng nhường chỗ. Cậu thong thả ngồi xuống bên cạnh ông ta, cầm cánh tay đang rũ trên chăn lên, nơi đó từng hàng từng hàng răng trắng mọc chật ních.

Giang Vấn Nguyên xem xét cẩn thận, “Thôn trưởng, ông cầm đồ ăn tương đối khó khăn nên trực tiếp dùng tay ăn, cái này tôi hiểu được. Nhưng là một bác sĩ tôi không thể không nhắc ông chú ý vệ sinh một chút, nhất là lúc quái bệnh đang lan tràn thế này, trước và sau khi ăn cơm phải nhớ rửa tay. Ông nhìn này, rửa không cẩn thận, kẽ ngón tay ông đều dính thịt dư này. bản chuyển ngữ của anh túc chỉ đăng tại vvordpress anhhtucc.wordpress.com và vvattpad AnhTuc712.

Trưởng thôn theo bản năng rút tay về, không phải tay trái đang bị Giang Vấn Nguyên cầm, mà là tay phải đang đặt bên người. Động tác của ông ta rất nhẹ, ngoại trừ Giang Vấn Nguyên bên cạnh thì không ai nhìn thấy. Trong miệng trưởng thôn mọc đầy quái răng, không thể khép kín lại, hắn hơi hé miệng, cụp đầu lưỡi máu me nhầy nhụa. Máu tươi và nước bọt trộn lẫn nhỏ giọt ở khăn ăn trước ngực, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô. Bản chuyển ngữ của Anh Túc chỉ được đăng tại vv.a//t/pad AnhTuc712 và ưordpress anhtucc.wordpress.com, mong các bạn đọc ở trang chính chủ, xin lỗi đã gián đoạn.

Một người nữ tóc vàng chắc nịch nện mạnh bước chân đi vào phòng, bộ ngực thật lớn theo bước chân nảy lên vài cái, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta liên tưởng đến đá tảng. Nữ tóc vàng gào lên, bổ vào trước giường, “Ba à, ba làm sao vậy? Có phải có chỗ nào khó chịu không? Ba đừng giấu Sophia…”

Trưởng thôn rút cánh tay chỗ Giang Vấn Nguyên về, làm động tác tiễn khách. Sophia quay đầu nhìn nhóm người chơi, “Đám lang băm này, không trị bệnh còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ người khác, mau cút ra khỏi đây!”

Đối diện với thân thể cường tráng đầy cơ bắp gần gấp hai đàn ông của Sophia, tất cả mọi người đều nhìn ra trưởng thôn có vấn đề, không ai dám cứng đối cứng với ả lúc này. Sau khi rời khỏi nhà trưởng thôn, hai đồng đội nam của người chơi nữ tính toán đến nơi khác xem xét, cô ta lại không đi theo, cô đi trước mặt Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai, đan mười ngón tay vào nhau, hai ngón cái xoay vòng vòng, khẩn trương nói: “Tôi tên Lý Na, tôi có thể tổ đội với hai người không? Tôi sẽ tự quản tốt chính mình, cố gắng không kéo chân sau hai người!”

Lý Na rất thức thời, rõ ràng hơn một kẻ cố bày bộ dạng ngu ngốc lúc trước nhiều.

Giang Vấn Nguyên chưa trả lời, Bạch Mai luôn không vừa mắt người này đã mở miệng, “Lại nữa, Nếu cô có thể hoàn thành nhiệm vụ tôi giao, tôi sẽ đồng ý cho cô gia nhập.”

Lý Na gật đầu liên tục, “Tôi sẽ làm được mà! Cám ơn hai người!”

Giang Vấn Nguyên dới mắt lên người Sohphia đang bận rộn, động tác cô ả rất nhanh nhẹn, đi như gió lướt. Giang Vấn Nguyên nói: “Sohphia không nhiễm bệnh.”

Sự chú ý của Lý Na và Bạch Mai bị hấp dẫn, Bạch Mai hỏi: “Sao anh có thể đưa ra kết luận này?”

Mọc răng không chỉ cần dinh dưỡng mà còn tiêu hao thể lực, khi nhiễm bệnh không thể ngăn bản thân suy kiệt dần. Sức lực Sophia dư dả, thân hình cường tráng, không nhìn ra được đang suy yếu.” Trong lúc nói chuyện, Giang Vấn Nguyên bị Sophia trừng mắt một cái.

Sophia giơ chổi, “Cút!”

Giang Vấn Nguyên ngồi chưa ấm mông đã bị đuổi khỏi nhà trưởng thôn, vẫn còn một lúc nữa mới đến buổi chiều, cậu cởi bao tay ném vào túi rác, “Chúng ta đến cối xay nước xem đi. Theo như tôi dò hỏi được thì nhóm người đầu tiên nhiễm bệnh là nhóm trẻ hay chơi đùa ở đó.

Mosaga không lớn, sau khi đi bộ nửa giờ, ba người đến nơi.

Nước sông chảy xiết làm quay cối xay, bánh xe dẫn nước đến mương, tưới lên đồng ruộng sớm đã không còn ai chăm bón. Cối xay nước đang quay đều đều, cối xay gió lại im lặng, hôm nay không có gió.

Lý Na chỉ hướng phòng mài nước*, “Ở đó có người!”

Người kia nghe tiếng hô xoay người nhìn bọn hộ, khuôn mặt Poker ngàn năm không đổi và khí chất tinh anh xã hội không thể bắt bẻ đó, không thể nhận nhầm, đó là Tả Tri Hành, người vừa chia ra hành động với bọn họ sáng nay.

“Tại sao mọi người đến đây, bên trưởng thôn không thuận lợi à?”

“Còn tốt, không tính là về tay không.” Giang Vấn Nguyên đến cạnh Tả Tri Hành, nhìn mặt sông sâu thẳm, “Anh đang nhìn gì đó?”

Tầm mắt Tả Tri Hành trở lại trên sông, “Tôi đang nghĩ xem tại sao chủ trọ lại đến đây. Vừa nãy tôi theo dõi ông ta vào đây, ông ta đứng ngay chỗ này, dựa vào vách phòng mài nước ngẩn người. Rõ ràng ông ta biết gì đó, chúng ta phải nghĩ cách cạy miệng ông ta.”

Giang Vấn Nguyên vừa định nói chuyện mình vừa nghĩ ra cho Tả Tri Hành thì một trận gió quét qua, thổi cong cỏ dại bên chân họ.

Gió càng thôi càng mạnh, bánh xe đang yên lặng bất thình lình lộc cộc xoay.

“Tại sao đột nhiên nổi gió như vậy!” Tả Tri Hành đẩy tóc trên trán bị gió thổi ép vào mắt, “Trần Miên, rời khỏi bờ sông thôi.”

Nhưng Giang Vấn Nguyên không thể đuổi kịp bước chân Tả Tri Hành, cậu cảm thấy mình bị một lực lượng mạnh mẽ trong gió đẩy tới trước, cậu lảo đảo vài cái rồi ngã vào dòng sông đang chảy xiết.

Trần Miên từng dắt cậu tham gia rất nhiều khóa huấn luyện sinh tồn, bơi lội cũng là một kỹ năng trong đó. Giang Vấn Nguyên học gì cũng nhanh, nhưng bơi thì tuyệt nhiên học không vào, mỗi lần xuống nước đều yêu cầu áo phao. Trần Miên còn cười cậu, nói cái tên “Giang Vấn Nguyên” đã dính nước tận hai phần ba, cậu cũng không sợ nước, cớ gì học bơi mãi không được.

Khi đó cậu trả lời Trần Miên, cậu rất ghét cảm giác cả người bị phủ trong nước, ghét đến mức sẽ không học bơi được. Thế nhưng cậu không nói rõ được cảm giác ghét bỏ kia từ đâu mà có.

Giang Vấn Nguyên chìm xuống dòng sông chảy xiết, không thể đạp nước nổi lên, bên tai vang lên tiếng con gái khóc, tiếng kêu thất thanh và tiếng mắng. Âm thanh hỗn loạn quện lại, không rõ ràng đang nói gì.

“Giang ——“

“Mau đưa cây xuống, Trần Miên cậu nắm chặt nó, chúng tôi kéo cậu lên!”

Ai đang nói chuyện?

Mũi miệng Giang Vấn Nguyên bị nước sông tràn vào, tay chân cũng trầm xuống, ý thức dần trôi di.