Bàn Tròn Chí Mạng

Chương 26: Lấy Oán Báo Ơn

Giang Vấn Nguyên chìm trong bóng đêm vô tận, không còn cảm giác với thời gian, cậu không biết bản thân như vậy bao lâu, mệt mỏi và sợ hãi cuốn lấy nhấn chìm cậu, chậm rãi lún sâu vào bùn nhão.

“Cử động ngón tay!” Giang Vấn Nguyên cảm thấy có người lay mình, “Tỉnh lại, Trần Miên, mau tỉnh lại!”

Người đó cố chấp gọi tên cậu, ồn ào đến mức não cậu phát đau, có lẽ do ý muốn kêu người nọ im lặng quá mãnh liệt, Giang Vấn Nguyên nhìn về hướng một tia sáng lọt vào màn đêm, duỗi tay chộp lấy nó.

Khi mở mắt, cậu nhìn thấy khuôn mặt nôn nóng đang phóng lớn của Bạch Mai cạnh mình, tay cô nắm vai cậu, lay mạnh, “Tỉnh rồi, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi!”

Giang Vấn Nguyên xoa huyệt thái dương đang đau đớn, dựa vào sức Bạch Mai nâng mình ngồi dậy. Cậu ngồi trên giường chung, đã thay quần áo, mặc áo khoác rộng thùng thình màu xám nhạt và quần dài cùng màu, không hợp với cậu lắm. Cậu nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn đã tràn vào trong, “Tả Tri Hành và Lý Na đâu?”

“Sau khi chúng tôi cứu cậu lên thì cậu vẫn luôn hôn mê. Tôi ở lại chăm sóc cậu, bọn họ đi tìm nguyên nhân bùng dịch tiếp rồi.” Bạch Mai cho cậu một ly trà đặc làm ấm người, “Bọn họ sắp về rồi. Cậu uống trà đi, tôi đi lấy đồ ăn cho cậu.”

Sau khi Bạch Mai đóng cửa, cậu thở ra một hơi, nét bình tĩnh trên mặt rút đi. Cậu dùng sức nắm chén trà, ấn mạnh xuống gối, cả người run rẩy. Cảm giác dòng nước bao phủ cả người vẫn còn đó, lạnh buốt xương da.

Giang Vấn Nguyên không tiếp tục trạng thái đó lâu lắm, sau khi Bạch Mai đem bữa tối trở về, cậu đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh như cũ.

Lúc Bạch Mai lấy bữa tối gặp được Tả Tri Hành và Lý Na, ba người cùng nhất trí mang đồ ăn lên cho cậu, cùng cậu ăn.

Quần áo Tả Tri Hành không phải bộ Giang Vấn Nguyên thấy lúc sáng, có vẻ người vớt cậu từ dưới sông lên là Tả Tri Hành.

“Cám ơn anh đã cứu tôi.” Giang Vấn Nguyên bưng bát, nói với Tả Tri Hành.

Tả Tri Hành đang ngồi bên mép giường, “Ơn lớn không thể nào nói cám ơn là xong được, hôm nay tôi mạo hiểm cứu cậu, sau này cậu phải nhớ trả lại.”

“Đương nhiên rồi.” Giang Vấn Nguyên nghiêm túc trả lời, “Màn chơi này chỉ chuẩn bị cho mỗi người một bộ quần áo, đồ chúng ta đang mặc ở đâu ra?”

Lý Na nhỏ giọng: “Anh Tả cõng anh về khách sạn, chị Bạch Mai kiểm tra túi xách của anh, em không có việc gì làm muốn giúp các người một chút nên đi mượn quần áo chủ trọ.”

Nhắc tới việc này, Tả Tri Hành hơi tức giận, “Cũng trách tôi không cẩn thận, sau khi mặc mới biết được là quần áo của chủ khách sạn.”

“Mặc thì mặc thôi. Anh cứu tôi rồi còn sợ mặc quần áo chủ trọ nhiễm bệnh hả.” Giang Vấn Nguyên nói, “Vừa lúc có thể thử nghiệm xem bệnh lạ có phải lây qua tiếp xúc không.”

Tả Tri Hành nhướng mày, trong lòng hắn cũng nghĩ vậy, nếu không cũng không có khả năng cùng hành động với thảm họa Lý Na. Hắn hơi tò mò, biểu hiện hiện tại của Giang Vấn Nguyên phù hợp với đánh giá cao của bàn tròn, hắn vì vào màn ngoài ý muốn mới bị xếp phía sau, vậy Giang Vấn Nguyên tại sao lại bị đẩy xuống?

Tiêu chuẩn đồ ăn nhà trọ như cũ khó ăn cực kỳ, bọn họ gần như nuốt trọng hết, qua loa cho nhanh qua bữa.

Sắc trời đã tối hẳn, Bạch Mai đốt nến trong phòng. Dưới ánh nến tù mù, bọn họ bắt đầu trao đổi thu hoạch hôm nay.

“Sau khi rơi xuống nước tôi nghe được tiếng phụ nữ khóc, cảm giác vô cùng oán hận, rất có thể có liên quan đến con rối.” Giang Vấn Nguyên quay đầu nhìn Tả Tri Hành bên cạnh, “Lúc anh cứu tôi có nghe được gì không?”

Tả Tri Hành lắc đầu, “Tôi không nghe gì cả, nhưng trong nước thật sự có gì đó.”

“Lúc tôi kiểm tra túi xách của cậu thì khóa kéo vẫn hoàn hảo như cũ, nhưng tôi lại phát hiện bên trong bị thiếu đồ. Cậu nhìn lại coi có mất gì không.” Bạch Mai đặt đồ đã phơi khô lên giường chung, có bao tay y tế, khẩu trang, điện thoại, dao Thụy Sĩ …

Giang Vấn Nguyên nhìn những thứ đó nhíu mày, “Chị mang túi xách lại đây giúp tôi.”

Bạch Mai vội vàng mang túi đến cho cậu, Giang Vấn Nguyên lật tất cả ngăn trong túi, “Không thấy nhẫn tôi đâu.”

“Không phải cái này à?” Tả Tri Hành mở túi đựng khẩu trang, lấy ra hai chiếc nhẫn dùng dây nhỏ buộc lại.

Giang Vấn Nguyên mím môi lắc đầu, “Tôi còn mang theo một chiếc nhẫn bạch kim, đặt trong túi.”

Bốn người chết cách vách cũng vậy, nhẫn phẩm chất kém không bị mang đi, chỉ bị lấy một chiếc nhẫn bạc.

Bạch Mai sau kín nói: “Vậy nên, kẻ không rõ gϊếŧ người chơi và quái vật trong lòng sông đều là vì tiền?”

“Chị Mai à, chị đừng làm em sợ.” Lý Na run bần bật, bị dọa đến hốc mắt đỏ lên, “Vậy không lẽ chiếc răng mẫu anh Trần lấy về bị mất cũng thuộc về tài à…”

Không khí trong phòng đọng lại giây lát, tầm mắt mọi người tập trung lên người Lý Na. Lý Na không thấy ai trả lời mình thì càng sợ hãi, “Em nói sai rồi sao?”

“Không, cô phân tích rất có lý.” Tả Tri Hành sờ cằm, quay đầu nhìn Giang Vấn Nguyên sắc mặt rất kém vì mất răng mẫu, “Bốn người cách vách bị gϊếŧ, Trần Miên nhiễm bệnh, rất có thể vì tham của không nên tham.”

Nhận được ánh mắt hình viên đạn của Giang Vấn Nguyên, Tả Tri Hành không để ý lấy ra một cuộn giấy da dê, “Buổi chiều tôi đi giáo đường với Lý Na. Bên cạnh giáo đường có một kho sách nhỏ, chúng tôi tìm được cuốn Giản lược biên niên sử Mosaga.” bản chuyển ngữ của Anh Túc chỉ đăng tại anhhtucc.wordpress.com và vvattpad AnhTuc712, mong bạn đọc ở trang chính chủ

Tả Tri Hành đẩy đồ Giang Vấn Nguyên sang một bên, trải tấm da lên giường chung. Sau khi họ đi vào thế giới này, ngôn ngữ giao tiếp với NPC không hề có trắc trở gì, văn tự cũng vậy, toàn bộ phiên dịch thành chữ Hán. “Biên niên sử ghi lại tương đối ngắn gọn, dùng vài câu khái quát sự kiện lớn xảy ra mỗi năm. Tôi và Lý Na xem qua gần 50 năm, làm tôi để ý là năm 1396.”

Ghi chép mới nhất là năm 1430, mấy câu quen thuộc viết từ đầu đến cuối, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, số lượng trẻ em khả quan, hẳn là chép năm ngoái. Từ đó suy ra, năm 1396 là 35 năm trước.

Buổi chiều lúc Giang Vấn Nguyên hôn mê Bạch Mai không tìm hiểu gì, hai người đến gần, cùng đọc chuyện phát sinh năm 1396.

Độ dài năm này hơn những năm khác rất nhiều.

Nội dung khái quát như sau:

Năm này Mosaga chịu đủ thiên tai, ruộng đồng không có thu hoạch, dịch bệnh tàn phá khắp nơi, thôn dân lần lượt chết đi, dân số Mosaga giảm một nửa. Trời không tuyệt đường người, vào trận tuyết đầu tiên của mùa Đông, có một vị tiểu thư quý tộc đi ngang Mosaga, tâm tính cô ấy lương thiện, tặng cho nơi này một dược liệu đặc trị. Dưới sự trợ giúp của vị thuốc kia, ảnh hưởng của dịch bệnh dần giảm xuống, Mosaga dần dần tốt lên.

Năm 1396 bùng dịch, người chơi tiến vào năm 1431, cũng lại là một cơn dịch bệnh.

Hai lần dịch bệnh này có liên quan không?

Tả Tri Hành chỉ lên chữ “dịch bệnh” trên tấm da dê, “Chúng tôi muốn muốn biết tình huống dịch bệnh năm đó, nhưng trong giáo đường chỉ có băn ghi vắn tắt, nên lại nghĩ cách đến nhà trưởng thôn lần nữa. Sổ tay thông trưởng là đời đời truyền thừa, chắc chắn có miêu tả tỉ mỉ dịch bệnh đó. Năm 1396 mưa to liên tục, lụt lội khắp nơi, dịch ở Mosaga là do uống nước bẩn dẫn đến kiết lị, không dính líu đến quái bệnh lần này.”

Giang Vấn Nguyên nói với Tả Tri Hành: “Về vị tiểu thư quý tộc đã tặng thuốc kia có phát hiện gì không?”

“Em có lời muốn nói.” Lý Na giơ tay, “Sophia không cho chúng ta vào nhà, vì thế anh Tả phụ trách dụ cô ta đi, em vào nhà tìm tài liệu, trước khi hành động anh Tả cũng đặc biệt dặn em phải tìm thông tin về vị tiểu thư quý tộc này. Em cẩn thận đọc qua một lần ghi chép năm 1396, viết về vị tiểu thư kia chỉ có một câu, giống như đúc phần lịch sử giản lược, ‘vị kia không muốn làm lộ tên họ tiểu thư, từ bi không vụ lợi tặng thuốc cho chúng ta, chúng dạy chúng ta cách trị thủy, cách phòng bệnh trong sinh hoạt hằng ngày, trợ giúp Mosaga vượt qua cửa ải khó khăn.’ Em thề với trời, em tuyệt đối không nhìn sót đâu.”

Giang Vấn Nguyên yên lặng liếc Tả Tri Hành một cái, tay hắn theo thói quen muốn đẩy kính trên mắt, nhưng chợt phát hiện khi ngủ không mang kính vào trò chơi nên buông tay, “Tạm thời giữ lại khả năng nhìn sót, cũng có thể phần về vị tiểu thư kia đã bị xé đi.” anhhtucc.wordpress.com

Giang Vấn Nguyên cảm thấy lời Tả Tri Hành nói ra chắc chắn đã trau chuốt, lấy việc độc miệng và chứng ghét phụ nữ của hắn, một khi mở miệng chắc chắn khó nghe, nếu không cũng không đến mức Lý Na mạo hiểm đắc tội Tả Tri Hành cũng muốn chứng minh mình không sai.

“Mọi người xem chỗ này. “Giang Vấn Nguyên chỉ vào tấm da dê, “Đầu xuân năm 1397, phía sông Bắc Mosaga xây phòng mài nước và cối xay. Thiên tai đã qua, dưới sự giúp sức của phòng mài nước và cối xay, việc đồng áng của thôn dân phát triển lên.”

Bạch Mai cầm tấm da dê, cẩn thận đọc lại giản lược năm 1397, “Mosaga chịu đủ thiên tai trắc trở, kho lương thực nguy cấp, nhân số không đủ, làm sao mà sau đó họ có thể xây phòng mài nước và cối xay ngay được. Tiền của họ từ đâu ra? Chẳng lẽ …”

Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nói: “Tuy chúng ta không tìm được tư liệu về vị tiểu thư kia, nhưng căn cứ tình hình suy đoán một chút, lúc ấy lũ lụt khắp nơi, nhiều người gặp tai ương, dịch bệnh lan tràn, rốt cuộc tại sao vị tiểu thư kia lại xuất hiện ở Mosaga, còn có thể phóng khoáng tặng nơi này thuốc đặc trị.”

Lý Na dựa theo gợi ý của Giang Vấn Nguyên suy nghĩ, cuối cùng rõ ràng nguyên nhân Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành xem trọng manh mối về vị tiểu thư kia, “Vị quý tộc đó cố ý đến cứu trợ?”

“Những xui xẻo xuất hiện ở người chơi thông thường đều là bóng dáng quỷ quái. Hiện tại những xui xẻo xuất hiện trước mắt chúng ta là gì? Gϊếŧ người, cướp của!” Giang Vấn Nguyên nhìn hai chiếc nhẫn bị đẩy đến ra góc, “Nếu số tiền Mosaga xây dựng phòng mài nước và cối xay là của vị tiểu thư kia, Mosaga lập tức có lý do liên hệ đến việc thông tin về vị tiểu thư bị xóa.” vvattpad AnhTuc712

Lý Na lần đầu vào trò chơi, đối với phỏng đoán của Giang Vấn Nguyên thì hơi khó tiếp nhận, “Có khi nào anh nghĩ sai rồi không? Vị tiểu thư kia giúp Mosaga qua cơn kiết lị, tại sao bọn họ lại muốn lấy oán báo ơn?”

Bạch Mai vỗ vai Lý Na, lắc đầu, “Có một số việc không cần phải theo đuổi đến cùng. Chúng ta bây giờ phải quan tâm đến việc làm sao sống sót.”

Tả Tri Hành lấy lại tấm da dê trong tay Giang Vấn Nguyên, “Nhiệm vụ chủ yếu ngày mai của chúng ra là tìm chứng cứ chứng minh thôn dân Mosaga kết bè phái mưu hại vị tiểu thư quý tộc. Nếu là vậy, chuyện Mosaga bùng quái bệnh rất có thể là cô ta trả thù.”

“Quá chậm.” Giang Vấn Nguyên lạnh lùng nói.

Tả Tri Hành ngẩn người, “Cái gì?”

Tầm mắt Giang Vấn Nguyên vẫn đặt trên hai chiếc nhẫn như cũ, cậu chỉ cần nghĩ đến chiếc nhẫn bạch kim Trần Miên để lại cho cậu bị cướp đi, trong lòng liền bùng lên lửa giận. Cậu quay đầu, ánh mắt đảo qua ba người, “Tôi chỉ nói chờ đến mai mới tìm chứng cứ thì quá chậm. Tôi có cách có thể mau chóng xác nhận suy đoán. Lý Na, Tả Tri Hành, đêm nay hai người ở đây đi.”

Bạch Mai nhìn cậu, “Biện pháp gì?”

Giang Vấn Nguyên nói biện pháp của mình cho họ.

Dối với việc này, Lý Na không có kiến thức gì khen nhiệt tình: “Anh Trần thật lợi hại, có thể nghĩ ra cách trâu bò như vậy!”

Tả – lão làng đã trải qua mưa bom bão đạn trong trò chơi – Tri Hành: “…”

Bạch Mai che mặt, “Đây là cách làm gì vậy??!!”

Giang Vấn Nguyên lãnh đạm nói: “Ba người xác nhận có làm hay không.”

Ba người nhìn nhau, “Đương nhiên là làm!”

Đêm khuya, trời không gió, trăng lưỡi liềm.

Bốn bóng người đi xuống từ lầu hai quán trọ, động tác nhẹ nhàng, từ phòng cửa sau nơi bếp lầu một ra khỏi quán trọ, đi hướng nhà chủ trọ, là bốn người nhóm Giang Vấn Nguyên.

Bốn người dựa theo kế hoạch đã thương lượng, phân tán đến những vị trí khác nhau, bao quanh nhà chủ trọ.

Giang Vấn Nguyên đứng trước cửa, thong thả chậm rãi gõ từng cái một lên cửa.

Chất lượng giấc ngủ chủ trọ rất kém, một lúc sau đã bị đánh thức. Ông ta nằm trên giường không nhúc nhích, định giả bộ mình vẫn còn ngủ cho qua, không dám ra mở cửa.

Nhưng bốn người bên ngoài không định tha cho ông ta, sau khi Giang Vấn Nguyên dừng gõ, Tả Tri Hành đang ở cạnh phòng bếp bắt đầu hành động. Hắn cầm đá ném vào cửa sổ phòng bếp, viên đá rơi vào trong, lăn vài vòng rồi dừng lại.

Thần kinh chủ trọ căng thẳng, đồ bên ngoài tại sao có thể lăn vào bếp. Viên đá vừa bị ném vào giống như búa tạ giáng một cú nặng nề vào lòng ông ta.

Tả Tri Hành ném đá xong thì đến chỗ Lý Na, giúp cô giữ thang dây. Lý Na bò lên thang, lấy di động đã ghi âm trước đó chỉa vào ông khói, “Tôi tặng thuốc đặc trị cho các người, còn chỉ các người cách phòng kiết lị, tại sao các người muốn gϊếŧ tôi? Tại sao muốn gϊếŧ tôi? Tại sao muốn gϊếŧ tôi! Tại sao! Gϊếŧ tôi!!”

Tiếng khóc sau khi trải qua quá trình cắt ghép biên tập tỉ mỉ thì rất dọa người, theo hướng lò sưởi truyền tới tai lão chủ trọ. Hắn ta trùm chăn lên đầu, đã đến bờ vực sụp đổ.

Lý Na chờ Bạch Mai đang canh ở cửa sổ phòng ngủ vẫy tay thì tắt ghi âm đi.

“Phịch!” Bạch Mai bọc vải bố trắng toàn thân vọt đến cửa sổ phòng ngủ, mở mười ngón tay in lên cửa kính, móng tay xẹt xuống cửa sổ, phát ra âm thanh chói tai, “Tại sao gϊếŧ tôi?”

Chủ trọ liên tiếp bị dọa mất mật, hắn núp ở chân giường, ôm đầu gào khóc với bóng người ngoài cửa sổ, “Rất xin lỗi rất xin lỗi rất xin lỗi! Là Mosaga có lỗi với ngài! Nhưng năm đó tôi chỉ là một đứa bé năm tuổi không biết gì, tôi không ăn thịt ngài, cũng không dùng…”

Bạch Mai kéo cửa sổ, bốn người đã tập trung lại đây, tầm mắt tập trung trên người chủ trọ. Giang Vấn Nguyên ác liệt nhìn ông ta, “Ông có phải nên thẳng thắn với chúng tôi không, rốt cuộc 35 năm trước Mosaga đã xảy ra chuyện gì, ăn thịt là như thế nào?”

Trên mặt chủ trọ đầy nước mắt nước mũi, ngũ quan méo mó, ông ta bị bắt tại trận, không có cơ hội phản bác. Có lẽ do nội tâm tràn ngập tội ác bị phơi bày, chủ tọ dần bình tĩnh lại, “Các người vào đi. Tôi sẽ nói mọi chuyện cho các người.”

Giang Vấn Nguyên dám giả quỷ dọa NPC ở thế giới có quỷ thật, đã vậy còn thành công.

Ba người còn lại cảm xúc phức tạp.

“Vậy ông mở ——“ Lý Na chưa kịp nói chữ “cửa” đã thấy Giang Vấn Nguyên chống tay lên cửa sổ nhảy vào phòng ngủ chủ trọ, thà đi đường vòng cũng không muốn chờ cửa chính. Tả Tri Hành là người thứ hai vào nhà, dưới sự trợ giúp của hắn và Giang Vấn Nguyên, hai người Lý Na Bạch Mai thuận lợi leo cửa sổ vào phòng ngủ chủ trọ.

Lúc bốn người vào nhà, chủ trọ lau khô mặt, sửa soạn nhanh lại.

Tại vị trí giá nến trong phòng ngủ, năm người ngồi quanh bàn, chờ chủ trọ kể chuyện.

Chủ trọ tên Leo, vào năm 1396, ông ta chưa được năm tuổi.

Khi vị tiểu thư kia đến Mosaga, Leo đã nhiễm bệnh sáu ngày, mỗi ngày ông ta đều tiêu chảy, cả người gầy rỗ không nhìn ra hình dáng. Năm ấy ruộng đồng ngập trong lũ lụt, lương thực trong nhà không còn nhiều, mỗi ngày Leo chỉ có thể ăn vài miếng cháo loãng, trước khi chết vì bệnh, ông ta sẽ chết trước vì đói.

Vị tiểu thư quý tộc dùng thuốc đặc hiệu trị khỏi rất nhiều người, Leo là một trong số đó. Đối với ông ta, vị tiểu thư đó như thiên sứ giáng trần. Sau khi dịch bệnh được khống chế, tiểu thư muốn rời khỏi Mosaga, cô muốn đến nơi tiếp theo có dịch xem tình hình. Khi tiểu thư bị người lớn nhiệt tình giữ lại thêm một đêm, Leo lén lút nhìn còn vui vẻ hồi lâu. Ông ta không dám tưởng tượng, sau đó sẽ phát sinh chuyện tàn khốc như vậy…

Năm đó lão trưởng thôn tập hợp toàn thôn, mở yến hội thiết đãi vị tiểu thư và các hộ vệ đi cùng. Dưới tình trạng lúc đó của Mosaga, yến hội được chuẩn bị rất đơn sơ, vị tiểu thư kia cũng không ghét bỏ, cô mang theo các hộ vệ tham dự buổi tiệc.

Ngàn lần tiểu thư không nghĩ tới, thôn trưởng sẽ bỏ thuốc cô và các hộ vệ đi cùng. Trưởng đội hộ vệ bị bỏ thuốc, lúc anh ta cảm thấy tình hình không đúng thì chuyện đã muộn rồi. Sức chiến đấu của trưởng đội hộ vệ rất mạnh, gϊếŧ được mấy thôn dân, nhưng anh ta đơn thương độc mã, sao có thể địch nổi những thôn dân tâm địa đã biến thành ma quỷ.

Buổi yến hội kia cấm trẻ con, nhưng Leo cực ký muốn gặp vị tiểu thư kia, uy tín của cha mẹ đã mất đi tại thời điểm họ không muốn ông ăn no. Ông làm trái lời trộm đi vào tiệc rượu. Ông ta trốn trong góc, nghĩ sẽ tìm cơ hội gặp riêng tiểu thư trò chuyện. Ông ta vậy mà chính mắt thấy người lớn trong thôn giống như chặt dưa chặt đầu các hộ vệ, cuối cùng chỉ sót lại mình tiểu thư quý tộc.

Thôn dân giữ lại một mạng cho tiểu thư không phải vì cô đã cứu bọn họ, cái họ muốn là chìa khóa cô đang giữ. Trong xe tiểu thư có một rương bảo vật chứa đầy đồng vàng và đá quý, chìa khóa rương chia làm hai nửa, một nửa tiểu thư mang theo bên người, nửa kia bị giấu đi.

Tiểu thư quý tộc bị dây thừng buộc lại, bị dội một chậu nước đá thì tỉnh, cô nhìn hoàn cảnh như cơn ác mộng và thôn dân như ma quỷ, nói ra câu Leo cả đời sẽ không quên: “Xin thề với địa ngục, mọi chuyện hôm nay sẽ được trả lại cho Mosaga gấp trăm ngàn lần!”

Nói xong câu đó, vị tiểu thư im lặng, bất luận các thôn dân tra tấn thế nào cũng không nói một chữ. Cả người tiểu thư đầy máu, vô thức khiến người tra tấn cô sinh ra sợ hãi.

Cuối cùng, vị tiểu thư không thể chịu đựng nổi tra tấn của các thôn dân, trợn mắt chết đi. Các thôn dân kinh sợ lời nguyền kia nên làm ra chuyện rất tàn nhẫn với cô. Họ nhổ răng cô, cắt lưỡi cô, làm cô không thể dùng ngôn ngữ giao dịch với quỷ. Họ xoắn gãy ngón tay vị tiểu thư, làm cô không thể viết ra nỗi oan của mình.

Mosaga không phải chỉ toàn người tán tận lương tâm, những người đã mưu hại vị tiểu thư ngày đó vì đem toàn thôn cột chung một chiếc thuyền, đã phá hỏng rương bảo vật của cô, ngoài một phần đá quý bị tổn hại, họ đem phần lớn tài sản chia đều cho mọi người. Chưa hết, họ phát rồ róc thịt vị tiểu thư, nấu thành canh thịt cấp phát toàn thôn.

Từ đó, trên dưới Mosaga đều là đồng phạm.

Leo tránh được canh thịt của vị tiểu thư, cố gắng hết mức tránh đi tài sản được phân đến nhà họ, nhưng tránh thế nào cũng không thoát cối xay dùng chung được xây bằng tiền của tiểu thư quý tộc. Phòng mài nước liên quan chặt chẽ đến việc đồng áng, lương thực thu được từng ngày từng ngày cho vào bụng thôn dân.

Trút được bí mật nhiều năm trong lòng, sắc mặt Leo mỏi mệt, trong nháy mắt như già đi vài tuổi, “Tôi thường xuyên có một loại cảm giác, Mosaga như một con quái vật khổng lồ, cắm rễ trên người tiểu thư quý tộc, hút sạch máu thịt cô ấy. Có thể chính vì loại ác cảm này, tôi không tài nào mang con gái bên ngoài đến Mosaga, cũng không thể yêu đương với người trong thôn, đến tận bây giờ vẫn chưa kết hôn.”

Leo đan mười ngón tay vào nhau, làm thành tư thế cầu nguyện, “Sau khi ra riêng, tôi luôn nỗ lực tích lũy tài sản, cố gắng tìm lại đá quý thôn dân đã bán đi. Năm đó tôi không thể làm gì cho cô ấy, hiện giờ có năng lực, ít nhất muốn trả lại tài sản cho cô ấy. Không nghĩ đến còn chưa kịp chuộc tội, Mosaga đã bạo phát quái bệnh. Nhất định đây là lời nguyền của tiểu thư với Mosaga…”

Lúc bốn người rời đi, Giang Vấn Nguyên hỏi ông ta một vấn đề, “Leo, ông vẫn luôn gọi cô ấy là tiểu thư quý tộc, rốt cuộc tên cô ấy là gì?”

Leo trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Mosaga phạm phải tội ác nặng nề như vậy, tôi không có tư cách thốt lên tên người. Các người có thể đến hỏi Sophia, cô ấy thờ phụng bài vị của tiểu thư.”

Bốn người trở lại phòng ở lầu hai nhà trọ.

Lúc Leo kể được một nửa Lý Na đã yên lặng lau nước mắt, vất vả lắm mới ngừng khóc được, cổ họng khàn đặc, “Tiểu thư quý tộc thật đáng thương, Leo cũng đáng thương.”

Bạch Mai không khóc những cảm xúc cũng chìm xuống, “Aizz, đều là người đáng thương.”

Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành yên lặng nhìn hai người, quả nhiên là danh từ to tướng mang tên “cảm tính”, thật dễ lừa.

Giang Vấn Nguyên không thể không nhắc nhở hai người, “Lời Leo nói nghe rồi thì thôi, không cần tin hết.”

“Lúc chúng ta giả quỷ, hắn ta đã chịu kinh hoảng rất lớn, nếu không phải trong lòng có quỷ, có thể bị dọa thành bộ dạng như vậy à.” Tả Tri Hành đổ bát nước lạnh, “Hơn nữa nghe chuyện xưa của ông ta, tinh vi đến mức ảo diệu mà giải vây cho mình, nếu ông ta thực sự cảm thấy áy náy với vị tiểu thư kia, nhất định sẽ không dùng phương thức kể lại kiểu đó.” bản chuyển ngữ của Anh Túc chỉ đăng tại anhhtucc.wordpress.com và vvattpad AnhTuc712, mong bạn đọc ở trang chính chủ

Giang Vấn Nguyên gật đầu, “Sơ hở Tả Tri Hành nói tương đối khó phát hiện, hai người nghĩ một chút, Leo lộ ra sơ hở rất lớn.”

Giang Vấn Nguyên vừa nói xong, Bạch Mai đã lập tức phản ứng, “Tôi hiểu rồi!”

Giang Vấn Nguyên đặt ngón tay lên môi, “Cho Lý Na chút thời gian, để cô ấy tự nghĩ.”

Lý Na chăm chú nghĩ ngợi, nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra gì, mờ mịt nhìn: “Em thực sự không biết.”

Bạch Mai chỉ vách tường nhắc nhở, “Nghĩ lại đi.”

Lý Na nhìn chằm chằm mặt tường Bạch Mai chỉ, ngoài trừ tro bụi ra thì trên đó không có gì cả. Đột nhiên cô giật mình, trên tường không có gì nhưng bên kia tường thì có! Hôm qua bên đó đã chết bốn người!”

Lý Na lấy tốc độ cực nhanh nói, “Chúng ta phân tích nguyên nhân bốn người cách vách chết là do tham tiền không phải của mình. Anh Trần chẳng qua chỉ lấy cái răng cũng nhiễm bệnh. Leo nói ông ta tích lũy tài sản, tìm đá quý lạc bên ngoài về, tại sao lại bình an sống tới giờ?”

Giang Vấn Nguyên ngáp một cái: “Tôi làm sao biết được tại sao hắn sống tới giờ, nhanh ngủ đi, mai còn một đống việc phải làm.

Tả Tri Hành nhanh chóng chiếm một góc giường chung, “Trần Miên, cậu ngủ cạnh tôi.”

Giang Vấn Nguyên yên lặng phỉ nhổ một câu tật xấu quá nhiều, nằm xuống cạnh Tả Tri Hành.

Bạch Mai lấy chăn mỏng nằm xuống cạnh Giang Vấn Nguyên, nhường một góc giường khác cho Lý Na.

Lý Na nhìn ba đồng đội rác rưởi nhanh chóng tiến vào giấc ngủ: “…”

Mấy người chọc tôi đến tâm tình sôi sục, nghĩ nát óc chuyện Leo, nghĩ đến cái qυầи ɭóŧ cũng không bỏ sót, kết quả tất cả ngủ hết, trình độ tôi có hạn, một mình sao có thể đào đến gốc rễ được.

Lý Na hậm hực bò lên giường chung, cô cho rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng buồn ngủ sẽ lây, cô cũng không rõ bản thân thϊếp đi lúc nào.

Ngày thứ hai, 5:30 sáng.

Âm thanh báo thức vui tai vang lên từ điện thoại Tả Tri Hành, đánh thức người trên giường ngủ chưa đầy bốn tiếng.

Giang Vấn Nguyên chống đỡ từng cơn đau đầu ngồi dậy, nói với Tả Tri Hành mặt mày sáng láng: “Anh là ma quỷ à?”

Tả Tri Hành đã thay quần áo của Leo, mặc lại áo ngủ của hắn lúc vào màn, “Lời Leo nhắc nhở chúng ta một chuyện, đồ ăn khách sạn cung cấp, nước uống, thậm chí là quần áo của ông ta, theo một nghĩa nào đó đề là do tài sản của vị tiểu thư mang lại. Từ giờ cho đến ngày qua màn, chúng ta phải tự mình kiếm ăn thôi. Chim chóc dậy sớm có trùng ăn.”

Mỗi chữ của Tả Tri Hành đều tràn đầy thuyết phục, Giang Vấn Nguyên không thể tìm ra lý do phản bác, Bạch Mai và Lý Na cũng thôi phản kháng, bò dậy dưới sự thúc giục của Tả Tri Hành.

Bốn người mặc quần áo lúc tiến vào trò chơi của mình, theo bờ sông Mosaga lần đến thượng nguồn, sau khi đảm bảo đã xa khỏi phạm vi dính líu đến tiểu thư quý tộc thì bắt đầu kiếm ăn.

Kỹ năng sinh tồn của Giang Vấn Nguyên không tồi, xuất xứ kỹ năng không cần đoán cũng biết, là Trần Miên. Cậu dùng một tay dùng xiên cá Tả Tri Hành làm bắt cá, liên tiếp bắt được mấy con to ở vùng nước cạn. Kỹ năng thái rau Giang Vấn Nguyên có cả bộ, chỉ tiếc bị thu tay trái làm vé vào cửa, chỉ có thể giao công tác xửa lý cho Tả Tri Hành. anhhtucc.wordpress.com

Bạch Mai và Lý Na đi nhặt củi, đi hơi lâu, không chỉ mang về nhiều cành khô mà còn hái được rất nhiều rau quả dại. Lý Na hưng phấn nói: “Chị Bạch Mai rất lợi hại, số rau quả dại này là chị ấy tìm hết, ăn rất ngon. Các anh cũng ăn thử đi.”

Giang Vấn Nguyên nếm thử một quả dại, ngon ngọt mọng nước, cậu không khỏi nhìn Bạch Mai nhiều thêm vài cái, “Rau quả dại có thể ăn không dễ tìm như vậy, quả là cao thủ sinh tồn hoang dã.”

Bạch Mai cười cười, “Gặp may thôi.”

Bốn người ăn uống no đủ thì đã hơn 7 giờ sáng, tự tìm thức ăn quả nhiên không tránh khỏi phiền toái.

Giang Vấn Nguyên tự giác nhận trách nhiệm, “Hôm qua tôi rơi xuống nước trì hoãn tiến độ, không thể gặp người nhặt xác. Hôm nay chúng ta vẫn chia làm hai nhóm đi, một nhóm gặp Sophia, một nhóm gặp người nhặt xác. Buổi chiều chúng ta gặp nhau ở chỗ cối xay nước.”

Bạch Mai giơ tay hỏi, “Chia nhóm thế nào?”

Giang Vấn Nguyên nói, “Đương nhiên tôi và chị một tổ.”

Bạch Mai gật đầu nghiêm túc, “Tôi sẽ cố gắng không làm vướng chân cậu.”

Trái ngược với họ, không khí giữa Lý Na và Tả Tri Hành không được tốt như vậy. Trước đó hai người đυ.ng chạm ít nhiều, lúc sau do bốn người cùng hành động mới không nói ra, nếu họ lại chung nhóm, quỷ mới biết sẽ có chuyện gì.

Nhìn sự phối hợp đội ngũ hiện tại, vì suy xét cân bằng nên Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành đương nhiên muốn tách ra hành động.

Tả Tri Hành càng đồng ý chuyện hành động với Bạch Mai, tuy cô ấy biểu hiện thường thường nhưng thời khắc mấu chốt chưa bao giờ đứt dây. Đối lập với tên quỷ quái Tả Tri Hành, Lý Na có xu hướng muốn lập nhóm với Giang Vấn Nguyên tương đối ôn hòa. vvattpad AnhTuc712

Lý Na không dám ý kiến, Tả Tri Hành không băn khoăn chuyện này, hắn nói với Giang Vấn Nguyên: “Không thì rút thăm chia nhóm đi.”

“Cũng có thể…” Bạch Mai chưa nói xong đã bị Giang Vấn Nguyên cắt ngang.

“Không được.” Giang Vấn Nguyên kiên quyết phản đối, tuy mục đích chủ yếu cậu vào màn lần này là sử dụng năng lực con rối, nhưng trách nhiệm là trách nhiệm, không có đạo lý nào là nửa đường vứt lại chủ thuê cả, “Tôi cần hành động cùng Bạch Mai, hai người có thể thương lượng việc gặp ai, tôi với Bạch Mai qua bên kia.”

Thương lượng gì đó hoàn toàn không có, Tả Tri Hành thẳng thắn nói, “Tôi và Lý Na đi gặp Sophia.”

Giang Vấn Nguyên nhìn Bạch Mai đang chịu đả kích, đành phải thay Tả Tri Hành giải thích một câu, “Bạch Mai, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, lúc gặp người nhặt xác có thể sẽ thấy rất nhiều thi thể.”

Người chết ở Mosaga thực sự rất nhiều, trong thôn chỉ có mình Lyle nhặt xác, mỗi ngày đều ra cửa từ sớm, đào từ tinh mơ đến hoàng hôn mới miễn cưỡng đủ hố chôn người.

Lúc Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai đến nơi, Lyle vừa đào xong một hố mới.

Khi đi nhặt xác Lyle quấn vải đen cả người, lúc đào hố thì không như vậy. Anh ta mặc áo cụt tay, lộ ra bắp tay và cẳng chân. Trên hai tay anh ta đều rạch vài đường, miệng vét thương mở ra, hai bên phủ kín răng.

Quái răng sẽ ưu tiên mọc ra từ miệng vết thương, tin tức này là Lyle cho cậu. Những vết thương đó rất có thể vì không ảnh hưởng đến việc đào hố, Lyle đã tự tạo ra.

Giang Vấn Nguyên đếm sơ qua, trên tay Lyle có hơn trăm khối răng, nếu nơi khác trên người anh ta vẫn còn thì chỉ sợ số lượng khối răng đã đạt tới một mức độ đáng báo động.

Hôm trước Giang Vấn Nguyên đã thảo luận với Tả Tri Hành chuyện người chết có 206 khối răng liên quan đến cái chết của họ, lúc đó không tránh Lyle. Lyle tự biết rõ tính huống của mình vẫn không bỏ việc nhặt xác. Anh ta không quan tâm miệng vết thương đáng sợ của mình sẽ bị Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai nhìn thấy, toàn tâm toàn ý đào hố, làm như không thấy hai người.

Giang Vấn Nguyên không quanh co với Lyle, vào thẳng vấn đề, “Leo đã kể chuyện phát sinh 35 năm trước cho chúng tôi. Thật đáng tiếc, bệnh lạ rất có khả năng là lời nguyền của tiểu thư quý tộc với Mosaga, không phải vấn đề bác sĩ chúng tôi có thể xử lí.”

Lyle không thể làm ngơ trước lời Giang Vấn Nguyên, anh ta cắm mạnh xẻng vào hố, “Cho nên hai người tới đây để tuyên án tử hình cho tôi? Vậy thì tôi biết rồi, hai người có thể đi.”

“Không, tôi tới tìm cơ hội xoay chuyển cục diện.” Giang Vấn Nguyên nhấc ống tay áo bên trái lộ miệng vết thương ra. Sau khi nhẫn bạch kim Trần Miên tặng cậu và răng mẫu biến mất dưới sông thì tốc độ chuyển xấu của miệng vết thương giảm đi rất nhiều, hôm nay chỉ mọc thêm hai chiếc răng. “Hôm trước tôi trông thấy anh hình như có thù oán với Leo, tôi muốn biết, lời Leo nói chúng tôi có thể tin vài phần.”

Có miệng vết thương mọc răng làm chứng, lời Giang Vấn Nguyên nói thuyết phục hơn nhiều, Lyle bỏ bớt thái độ ác liệt, lần nữa cầm xẻng đào hố, “Mong muốn ban đầu của chúng tôi chỉ là mọi người có thể sống sót, thế nhưng không ngờ ước muốn ấy lại biến chất ra kết quả xấu xa như vậy. Hành vi tội ác Mosaga đã gây ra cho tiểu thư quý tộc là không thể tha thứ.”

Lyle nói ẩn ý, không dám nhìn Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai, “Tôi biết rõ nghiệp chướng chúng tôi nặng nề, nhưng nếu nhà chúng tôi không có đá quý của tiểu thư kia thì tôi đã không sống được đến nay. Hiện tại sự nguyền rủa đó đổ ập lên người chúng tôi đều là đúng tội. Tôi đã gần cái chết lắm rồi, việc duy nhất có thể làm là cho người chết ở Mosaga chút tôn nghiêm cuối cùng. Thật đáng tiếc, tôi không thể giúp cậu, chỉ có một lời khuyên thôi.”

Giang Vấn Nguyên nhẹ giọng hỏi: “Lời khuyên gì?”

Lyle cuối cùng cũng buông xẻng nhìn thẳng vào mắt Giang Vấn Nguyên, giọng nói tràn ngập sự chán ghét Leo, “Những ai trải qua tai kiếp 35 năm trước đều khắc sâu tội nghiệt của mình, chỉ có Leo, hắn ta không chấp nhận bản thân có tội, sau khi trưởng thành tìm mọi cách tích trữ tài sản muốn rời khỏi Mosaga, thoát khỏi hành vi phạm tội của mình. Hắn trở lại Mosaga lần này do hắn phát hiện rằng, dù mình có rời đi, cũng không thể thoát khỏi lời nguyền ấy, hắn ta muốn tìm cách phá bỏ lời nguyền.”

“Cám ơn lời khuyên của anh.” Giang Vấn Nguyên nói, “Tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh, sau khi tôi nhiễm bệnh rất hay cảm thấy mệt mỏi, tại sao anh có thể giữ vững cường độ lao động thế này dưỡi tác động của lời nguyền?”

Lyle cau mày: “Tôi không cảm thấy mệt.”

Giang Vấn Nguyên dẫn dắt: “Trạng thái của Leo cũng rất kỳ quái, dựa theo mức độ tội nghiệt hắn đã sớm phải chết, thế nhưng hắn vẫn sống đến giờ, bệnh tình cũng tương đối nhẹ. Hai người cho tôi cảm giác giống như có chuyện đặc thù gì đó.”

Lyle đột nhiên nhớ tới đêm 35 năm trước, “Đêm tiểu thư quý tộc bị sát hại, tôi và Leo đều trốn ở hiện trường!”

Không thể nghi ngờ, đây là manh mối cực kỳ quan trọng.

Lyle tiếp tục nói: “Trẻ con trốn ở tiệc rượu, còn một người…”

Lyle chưa nói xong, đã nghe phía xa truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa. Hướng âm thanh truyền đến là nhà trưởng thôn!