“Tả Tri Hành nói đúng, chúng ta ăn sáng trước đi.” Bạch Mai chỉ ngửi mùi buồn nôn bay ra từ đó cũng đã hết muốn ăn, nhưng cô vẫn không thích cái tên Tả Tri Hành này. Nói xong, cô nắm tay Giang Vấn Nguyên khập khiễng bước xuống chỗ ăn cơm.Giang Vấn Nguyên ngồi đối diện Bạch Mai, cậu xé bánh mì, hỏi cô: “Chị nghĩ gì cứ nói thẳng với tôi đi.”
Bạch Mai nhìn quanh, sau khi xác nhận không có ai chú ý đến họ thì chống hai tay vươn đến chỗ Giang Vấn Nguyên, nhỏ giọng hết mức, “Hôm qua lúc tôi hoàn thành nhiệm vụ cậu giao thì tiện nói chuyện với mọi người một chút. Sát vách chúng ta là ba nam một nữ, trong đó một nam một nữ trên bàn tròn có số ghế hơn Tả Tri Hành hai bậc! Cộng thêm việc hôm qua cậu cùng anh ta từ chỗ chôn cất trở về thì nhiễm bệnh, tôi nghi ngờ…”
Giang Vấn Nguyên nuốt bánh mì, bổ sung lời Bạch Mai, “Cho nên chị nghi ngờ Tả Tri Hành là kẻ phản bội, vì che giấu tung tích đã dùng kế hại chết kẻ có khả năng vạch trần anh ta, cũng hại tôi nhiễm bệnh?”
Bạch Mai gật mạnh đầu, “Chính là vậy!”
Giang Vấn Nguyên nhớ đến vòng đầu của trò chơi Bàn tròn, đến tận khi trò chơi gần kết thúc cậu và Trương Thần mới phát hiện bẫy của Tả Tri Hành. Dựa theo phong cách của anh ta, nếu thật sự trở thành kẻ phản bội cũng không thể nào cẩu thả như vậy. Nhưng giải thích chuyện này với Bạch Mai quá phiền phức, Giang Vấn Nguyên dứt khoát lược bỏ đoạn này, “Tôi nghĩ khả năng Tả Tri Hành là kẻ phản bội rất nhỏ, tôi tin tưởng anh ta.”
Bạch Mai nắm chặt tay, giọng điệu ngang ngạnh, “Trò chơi Bàn tròn không phải chỗ từ thiện, sẽ không vì quan hệ hai người tốt mà bỏ qua cho anh ta.”
Giang Vấn Nguyên nghĩ có lẽ Bạch Mai cảm thấy cậu không cẩn thận nên mới tức giận, “Chúng ta tìm cơ hội thử anh ta chút đi.”
Bạch Mai cuối cùng cũng mềm giọng, “Được.”
Sau khi Giang Vấn Nguyên lấp đầy bụng thì cùng Bạch Mai trở lại lầu hai, người chơi tụ tập ở cách vách bọn họ đã tản ra không ít. Tả Tri Hành chờ Giang Vấn Nguyên ở cửa, nhìn thấy hai người từ trên lầu thì vẫy tay, hắn đang mang bao tay hôm qua Giang Vấn Nguyên cho, bên trên đầy máu, “Cuối cùng hai người cũng tới, tôi có phát hiện quan trọng.”
Hai người đạp lên sàn nhà đầy dấu chân máu, đi theo Tả Tri Hành đến hiện trường vụ thảm án, bốn cỗ thi thể không lành lặn hiện ra trong tầm mắt bọn họ. Tay chân lộ ra ngoài của bốn người phủ kín vết cắn, đáng sợ nhất chính là mặt họ. Họ chết không nhắm mắt, đôi mắt phủ kín tơ máu trợn lên như chuông đồng, miệng há to, toàn bộ răng trong miệng bị nhổ đi, lưỡi cũng bị nhổ tận gốc. Những phần thịt bị cắn xuống không tìm thấy ở hiện trường, răng và lưỡi nhuộm đỏ trong vũng máu.
Bạch Mai chần chờ ở cửa, chậm chạp không đi vào. Giang Vấn Nguyên lại gần một thi thể nam, quan sát hai cánh tay. Hai tay thi thể xoắn lại trước ngực, mỗi ngón tay đều uốn cong vài vòng, rũ xuống mu bàn tay. Giang Vấn Nguyên đè lại dạ dày đang run rẩy, tầm mắt dọc theo hai tay hướng lên trên dấu vết da thịt bị cắn xé, “Tả Tri Hành, anh nói có phát hiện quan trọng, là gì?”
“Cậu xem cánh tay bị cắn của anh ta đi, xung quanh miệng vết thương có rất nhiều dấu răng xếp chồng lên nhau. Chỗ này không phải một lần cắn xuống, là lặp lại bốn năm lần mới xé miếng thịt xuống.” Tả Tri Hành đến cạnh Giang Vấn Nguyên cầm tay thi thể nam kia lên, cho cậu thấy vết bầm bên trên, “Dựa vào dấu tay để lại bên trên, hung thủ hẳn là nam, cỡ tuổi thành niên, cao 1 mét 8. Với sức của thanh niên, muốn cắn một miếng thịt không cần lặp lại nhiều lần như vậy, một phát đủ rồi.”
Bạch Mai nghe Tả Tri Hành dùng giọng điệu không lên không xuống nói ra một chuyện khủng khϊếp như vậy, sắc mặt như bảng màu đổi qua đổi lại, cô dùng hết khả năng từ khi lọt lòng để giữ bản thân không chạy đi. Giang Vấn Nguyên gần như không có khoảng cách với thi thể, tuy sắc mặt không tốt lắm, nhưng vẫn có thể bình tĩnh thảo luận cùng Tả Tri Hành. Bạch Mai hoài nghi có phải bản thân trả cho cậu hơi ít rồi không, nếu có thể trở về, cô nhất định trả cậu nhiều thêm mấy vạn.
Giang Vấn Nguyên cẩn thận quan sát miệng vết thương, đúng như lời Tả Tri Hành, trên đó có nhiều chỗ bị cắn rất nhiều lần, “Anh nghi ngờ cái miệng cắn bọn họ không nằm trên mặt?”
Tả Tri Hành gật đầu khẳng định lại suy đoán của cậu. Giang Vấn Nguyên thả lại cánh tay ở trước ngực thi thể, “Còn chuyện khác nữa làm tôi rất để ý.”
Giang Vấn Nguyên đứng thẳng người, nhìn quanh căn phòng quần áo tán loạn, “Trong phòng này mất gì.”
“Nghe nói hôm qua lúc trở về từ nhà trưởng thôn họ cướp ít vàng bạc từ một gia đình đã chết hết, số vàng đó bây giờ không thấy nữa.” Nói rồi, Tả Tri Hành cầm một cái túi xách đã bị máu thấm nhìn không ra màu sắc ban đầu, “Cô ta ngồi bên trái tôi, đeo nhẫn bạc, tôi tìm một vòng trong này cũng không tìm thấy cái nhẫn kia.”
Giang Vấn Nguyên nhanh chóng kiểm tra một thi thể nam khác, xác định tử trạng cái xác giống với xác nam kia, sau đó nói với Tả Tri Hành và Bạch Mai vẫn đứng ngoài cửa, “Tôi có ý tưởng, chúng ta đến phòng bên cạnh nói.”
Tuy Bạch Mai không tình nguyện để người tình nghi là kẻ phản bội vào phòng lắm, nhưng cô không thể tiếp tục đứng ngốc tại chỗ này, nên cũng không phản đối. Tả Tri Hành không biết Giang Vấn Nguyên đã vạch trần chứng bài xích phụ nữ của hắn, vẫn duy trì phong độ đi theo hai người kia vào phòng họ.
Ba người vào phòng rồi, Giang Vấn Nguyên đóng cửa lại, nói với Tả Tri Hành: “Trước khi nói chuyện tôi có chút vấn đề muốn hỏi anh, anh là kẻ phản bội ở màn này à?” bản chuyển ngữ của anh túc chỉ đăng tại vvordpress anhhtucc.wordpress.com và vvattpad AnhTuc712.
Bạch Mai: “??!” Nói thử chút mà, đây là cái hành động quỷ gì?
Tả Tri Hành bị nghi ngờ hoàn toàn không nổi giận, ngược lại biểu cảm rất thú vị, “Đương nhiên không phải.”
Sau đó Bạch Mai lạnh mặt nhìn hai người không tiếng động ăn ý xuất chiêu. Giang Vấn Nguyên tiến hành kiểm tra phản xạ cái chân trái đã bị thu của Tả Tri Hành. Đầu gối co lại là phản xạ không điều kiện, chân trái Tả Tri Hành không có chút phản ứng nào, chứng minh cơ bắp nơi đó thật sự mất chức năng.
Sau khi Tả Tri Hành rửa sạch hiềm nghi, ba người ngồi xếp bằng thành một vòng trên giường chung.
Bạch Mai mở đầu, “Tôi không vào cùng nhưng cũng không phải chỉ lo sợ không thôi. Đối với cách họ chết tôi có suy đoán. Thịt trên người họ bị cắn, còn bẻ răng rút lưỡi, bẻ gãy ngón tay hẳn là có mục đích khác nhau. Mục đích hung thủ ăn thịt người tôi chưa nghĩ ra, nhưng với cái sau, tôi cảm thấy hung thủ muốn hủy đi con đường tắt truyền tin cho người chơi khác của bọn họ.
Tả Tri Hành nhìn Bạch Mai nhiều hơn vài cái. Hắn vẫn luôn tự hỏi việc hung thủ cướp sạch tài sản họ, Bạch Mai chỉ ra điểm mù trong suy nghĩ hắn, xem ra người này cũng không vô dụng lắm.
“Hung thủ không hy vọng hành tung của mình bại lộ, chứng minh họ biết rõ việc mình làm là tội ác. Tôi vừa kiểm tra hiện trường, không phát hiện bùn đất, họ không phải thi thể đã chôn cất, cũng có thể là thi thể chưa kịp chôn, hoặc, chính là người sống.” Giang Vấn Nguyên nói, “Tối qua tôi có nhìn thấy tay một người trong bọn chúng, kẽ hở ngón tay mọc kín răng. Sau này lúc thu thập tin tức, chúng ta phải chú ý đến răng giữa kẽ tay người và thi thể.”
Tả Tri Hành nheo mắt, ánh mắt trở nên sắc bén, “Nói chuyện chính đi, cậu sẽ không vô duyên vô cớ nghi ngờ tôi là kẻ phản bội.”
Giang Vấn Nguyên cuốn ống tay áo bên trái lên, lộ ra miệng vết thương đem qua cậu cắt, miệng vết thương chẳng những không khép lại còn có xu hướng mở ra, hai ba đốm trắng như hạt gạo nổi lên trên. “Anh có bị nhiễm không?”
“…Cậu bị nhiễm?” khuôn mặt không cảm xúc của Tả Tri Hành lần nữa xuất hiện rạn nứt, “Vậy tại sao vừa rồi cậu còn bình tĩnh kiểm tra thi thể được vậy.”
Giang Vấn Nguyên không đáp lại Tả Tri Hành, cậu buông ống tay áo xuống, “Nên anh cũng không bị nhiễm. Loại bỏ những điểm tương đồng của chúng ta, chỉ có hai nơi chúng ta khác nhau. Thứ nhất, tôi từng bắt tay với chủ trọ. “Giang Vấn Nguyên lấy một túi kín trên người ra, lắc lắc, răng bên trong va vào nhau vang lên âm thanh nhỏ, “Thứ hai, tôi mang răng của người chết về.”
“Hai manh mối đều có giá trị điều tra.” Tả Tri Hành nói, “Chúng ta chia làm hai nhóm đi.”
Giang Vấn Nguyên gật đầu đồng ý, “Anh đi gặp chủ trọ, tôi với Bạch Mai đi một chuyến đến nhà trưởng thôn lần nữa, buổi chiều gặp nhau ở giáo đường.”
Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành đều là trường phái hành động, sau khi có kế hoạch thì lập tức tiến hành.
Giang Vấn Nguyên đi cùng Bạch Mai đến nhà thôn trưởng, vừa lúc gặp ba người chơi khác, trong đó có một người là người nữ hôm qua muốn ở cùng phòng với họ. Người chơi nữ ngồi bên mép giường trưởng thôn, thấp thỏm cầm bàn tay kín răng của ông ta, tay run run vẩy nước thánh lên trên.