Giang Vấn Nguyên không biết công việc của Tả Tri Hành. Dựa vào biểu hiện của anh ta, dù không phải bác sĩ cũng có đủ thường thức y học. Nhưng Tả Tri Hành nói chuyện anh ta vào màn chơi là ngoài ý muốn, trừ hắn, trò chơi căn bản không để bác sĩ vào màn.
Trò chơi Bàn tròn không có tử cục hoàn toàn, giữa người chơi không có bác sĩ, nguyên nhân tử vong của dịch bệnh không rõ, Giang Vấn Nguyên có thể kết luận, muốn qua màn này, trọng điểm không phải dựa vào y thuật.
Giang Vấn Nguyên sắp xếp lại suy nghĩ, nói với Bạch Mai: “Sáng mai chúng ta đến thăm trưởng thôn trước, buổi chiều đến giáo đường và khu nghĩa trang phía sau xem sao. Trọng điểm điều tra đặt ở việc thu thập văn tự tư liệu, chờ đến hoàng hôn thì gặp người nhặt xác. Khả năng chúng ta sẽ chạy đi chạy lại cả ngày, đêm nay nghỉ ngơi sớm chút.”
Bạch Mai khó hiểu hỏi: “Thân phận giả thiết của chúng ta không phải bác sĩ hả, còn những người bệnh kia thì sao, mặc kệ họ?”
“Bản thân chúng ta không có bản lĩnh chữa bệnh.” Giang Vấn Nguyên mở hòm thuốc, bên trong là một lọ nước thánh không rõ nguyên liệu, một quyển sách cầu nguyện nhỏ, với dao lấy máu các thứ. “Y học cổ phương Tây là hỗn hợp của tôn giáo với khoa học, cầu nguyện và lấy máu là cách thường thấy. Dùng tôn giáo đối phó với quái bệnh, có lẽ cũng đáng thử một lần. Song chúng ta không cần lãng phí thời gian vào chuyện này, người chơi khác cũng có hòm thuốc, nếu có người dùng nó đi chữa bệnh chúng ta có thể trao đổi tin tức với bọn họ.”
Bạch Mai cau mày cân nhắc, Giang Vấn Nguyên nhắc nhở cô, người chơi được phân một hòm thuốc, trò chơi Bàn tròn không thể nào dâng vật phẩm mấu chốt lên cho họ được. Cô thu tay, làm động tác cố lên với chính mình, “Tôi hiểu rồi, ngày mai chúng ta hành động theo kế hoạch của cậu.”
Hai người nằm xuống giường, Bạch Mai lăn qua lộn lại, cô mất ngủ. Cô đẩy gối, xoay người nhìn người ngủ ở đầu giường còn lại, nhỏ giọng hỏi: “Trần Miên, quan hệ của cậu và người nam kia tốt lắm hả?”
Giang Vấn Nguyên đang mơ màng sắp ngủ, “Tả Tri Hành? Cũng được, thực lực anh ta không tồi.”
“Nhưng tôi cứ cảm thấy anh ta có vấn đề.” Bạch Mai gối tay sau gáy, nhìn chằm chằm bóng Giang Vấn Nguyên trong đêm, “Cậu phải cẩn thận với anh ta.”
Giang Vấn Nguyên hoàn toàn không muốn giúp Tả Tri Hành giữ bí mật, “Chị không cần nghĩ nhiều, hắn không mưu tính gì đâu, hắn là gay, mắc chứng ghét phụ nữ.”
Bạch Mai nào còn tâm trạng để ngủ, cô ngồi dậy, giọng cũng cao lên, “Vậy chẳng phải cậu rất nguy hiểm?”
Giang Vấn Nguyên quay đầu nhìn cô, đáy mắt đen như mực, “Anh ta biết tôi có đối tượng, sẽ không đánh chủ ý lên tôi, chị có ngủ không vậy?”
“Ngủ ngủ ngủ.” Bạch Mai không dám nói nhiều nữ, lấy chăn trùm lên đầu, chặn lại ánh mắt mang sát khí của Giang Vấn Nguyên.
Nửa đêm, Giang Vấn Nguyên cảm giác được có người lay tay cậu, “Trần Miên, tỉnh dậy đi.”
Giang Vấn Nguyên mở mắt, trông thấy khuôn mặt hốt hoảng của Bạch Mai, giọng nói cậu khàn khàn, chưa tỉnh hẳn, “Sao vậy?”
Bạch Mai hạ giọng xuống thấp hết mức, “Lúc nãy tôi muốn đi ra ngoài một chút, nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng động.”
Giang Vấn Nguyên lắng tai nghe, giống như Bạch Mai nói, hành lang lầu hai có tiếng cót két, là tiếng người đi trên sàn nhà, không chỉ có một người. Đã hơn nửa đêm, chẳng lẽ là người chơi kết bạn đi tiểu đêm.
Giang Vấn Nguyên nhẹ nhàng đến cạnh cửa, cửa gỗ phòng ở đã có dấu vết năm tháng, có hai tấm ván nứt ra một khe hở. Cậu từ khe nứt nhìn ra bên ngoài, trong ánh nến tối tăm nơi hành lang, ba bóng người lắc lư đang đi đến cửa phòng họ.
Bỗng nhiên một người bị vấp, duỗi tay chống lên cửa phòng. Cánh tay người kia vừa lúc chống lên khe cửa Giang Vấn Nguyên đang nhìn, hàm răng sắc nhọn rậm rạp che kín kẽ ngón tay làm Giang Vấn Nguyên khϊếp sợ. Giang Vấn Nguyên không hiểu bản thân lấy đâu ra nhiều dũng khí như vậy, thế mà không nhúc nhích, giữ nguyên tư thế không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Ba người kia đi ngang qua phòng Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai, dừng lại trước cửa phòng cách vách. Tính phòng hệ của cửa nhà trọ không cao, không lâu sau, Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai nghe được âm thanh cửa bị đẩy ra, ba người kia tiến vào phòng cách vách. Tuy bên đó không truyền đến tiếng kêu thảm thiết, cũng không có âm thanh giằng co, nhưng sắc mặt hai người Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai trắng bệch, trong lòng nảy lên một dự cảm không tốt.
Hai người yên lặng đứng ở cửa phòng, qua một lúc nữa, ba người kia rời khỏi phòng cách vách, lắc lư rời khỏi khách sạn.
Tay chân Bạch Mai cứng đờ, cô đánh vỡ sự im lặng, “Vẫn còn một lúc nữa trời mới sáng, chắc chúng ta vẫn nên tiếp tục ngủ thôi.”
Bạch Mai giác ngộ rất sớm chuyện bất luận thế nào cũng phải bảo toàn thể lực để sống sót, Giang Vấn Nguyên không phản đối, “Không phải chị muốn đi vệ sinh hả, tôi đi cùng chị rồi chúng ta về ngủ.”
“…Cám ơn cậu, nhưng mà ý chí cầu sinh của tôi đã đánh bại nhu cầu sinh lý, chờ hừng đông rồi đi cũng không sao.” Bạch Mai không muốn tiếp tục đề tài xấu hổ này, cô đánh trống lảng ngó về phía Giang Vấn Nguyên, “Cậu ngủ có tật nghiến răng, cậu chờ tôi ngủ rồi hẳn ngủ, nếu không tôi sẽ lo đến mất ngủ đó.”
“Tôi ngủ không có nghiến răng.” Giang Vấn Nguyên khẳng định nói, ba mẹ cậu, bạn cùng phòng, Trần Miên chưa từng nói cậu có tật nghiến răng khi ngủ.
Bạch Mai nghi ngờ nói: “Sao thế được, vừa rồi lúc lay cậu dậy, tôi thấy cậu vẫn luôn nghiến răng.”
Giang Vấn Nguyên đảo lưỡi quanh lợi, ở một chỗ không thể nào có răng, cậu liếʍ phải thứ gì đó nhô lên, “Chỉ có một khả năng, trong miệng tôi có lẽ mọc răng, nên mới nhức răng rồi nghiến răng.”
Bạch Mai cười gượng, khuôn mặt thật sự căng thẳng, “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
Giang Vấn Nguyên bình tĩnh trả lời: “23.”
Bạch Mai thở phào, “23 tuổi, răng khôn mọc cũng không có gì lạ.”
“Răng khôn của tôi đã mọc rồi.” Giang Vấn Nguyên dập tắt tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng Bạch Mai.
Bạch Mai vò tóc mình thành cái tổ chim, “A a a a a ! Cậu có khả năng đã nhiệm bệnh rồi, sao cậu còn bình tĩnh như vậy! Rốt cuộc bị nhiễm khi nào, có phải do Tả Tri Hành lây không!”
Giang Vấn Nguyên nhắm mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt Trần Miên. Anh bình tĩnh nằm trong lòng cậu, hơi thở dần dần rút đi, đáy máy tràn ngập quyến luyến và không nỡ, lại không có chút hối hận nào. Trần Miên chưa từng hối hận vì đã để lại con rối rời khỏi trò chơi cho cậu.
Nếu chết trong màn này, cậu vĩnh viễn sẽ không biết được bí mật Trần Miên giấu mình.
Khi mở mắt một lần nữa, trong mắt Giang Vấn Nguyên chỉ còn lại kiên định, cậu không để ý đến Bạch Mai đang nổi điên, mở ra hành lý của mình, lấy dao găm Thụy Sĩ đa chức năng ra. Cậu bật dao, cuốn lên một đoạn ống tay áo, sau khi tiến hành khử trùng lưỡi dao thì nhẹ một đường chừng 10cm trên tay trái mình. Máu trào ra từ miệng vết thương, sóng sánh trên da. anhhtucc.wordpress.com
Giang Vấn Nguyên không quan tâm vết thương trên cánh tay, vén tay áo xuống một lần nữa, giải thích với Bạch Mai đang lâm vào hỗn loạn: “Sau khi mắc bệnh sẽ không chết ngay, theo như lời Lyle, người bệnh sau khi nhiễm có thể sống từ ba đến mười ngày, chúng ta nắm chắc thời gian qua màn là được. Nếu tôi đã bị lây nhiễm, không lấy làm mẫu một chút thì thật đáng tiếc.
Bạch Mai ngẩn ngơ nhìn cậu, hoảng hốt, “Cậu…điên rồi…”
“Điên?” Giang Vấn Nguyên nhẹ giọng lặp lại từ này, “Có lẽ vậy.”
Trong bầu không khí cổ quái, hai người không rõ đối phương đã thϊếp đi trong tâm trạng như thế nào.
Hôm sau, vừa tờ mờ sáng hai người đã ra khỏi giường. Khi hai người mở cửa, trên hành lang đã có vài người. Tả Tri Hành cũng ở đó, anh ta vẫy tay với Giang Vấn Nguyên, “Tối qua có người chết, ở sát vách các cậu. Xét thấy tình trạng quá máu me, tôi khuyên các cậu ăn sáng trước đi rồi quay lại đây.”