Bàn Tròn Chí Mạng

Chương 22: Lyle Người Nhặt Xác

Người nhặt xác âm khí nặng nề hét to, tiếng sau cao hơn tiếng trước khiến sống lưng người lạnh toát.

Lúc này mặc kệ người chơi nữ mới còn mưu tính chuyện gì thì Bạch Mai không còn quan tâm cô ta được nữa, Bạch Mai vọt đến cửa sổ, tầm mắt khóa chặt chiếc xe cút kít* đang hướng đến gần khách sạn nhặt xác người. Tuy cô đã biết trước tình hình bệnh lạ nhưng biết và tận mắt thấy là hai chuyện khác nhau. Lúc nhìn thấy đống răng trắng mọc từng hàng từng hàng trên cánh tay thi thể kia, sắc mặc vốn đã không tốt của cô tăng thêm hai phần.

Bạch Mai lảo đảo đỡ lấy bệ cửa sổ, cắn răng không để mình ngất đi. Giang Vấn Nguyên mang hòm thuốc trên lưng, “Trước khi đến nhà trưởng thôn tôi muốn nói vài câu với người nhặt xác kia. Bạch Mai, chị nhanh chút.”

*Giống như xe rùa hay dùng đẩy gạch, cát, xi măng,… trong các công trình xây dựng.

Người chơi nữ vốn định tranh thủ vào phòng, câu nói của Giang Vấn Nguyên đã thành công chặn miệng cô ta.

Người chơi nữ duy trì nụ cười, “Tôi còn phải thông báo cho những người khác, không làm phiền hai người nữa.

Bạch Mai quay đầu nhìn người chơi nữ chạy trối chết, lại nhìn khuôn mặt thúc giục của Giang Vấn Nguyên, “Tôi tới liền!”

Lúc Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai xuống lầu đã có năm người chơi đứng ở cửa khách sạn nhìn về phía người nhặt xác. Hắn ta bao kín mít từ trên xuống dưới, chỉ lộ khuôn mặt ra ngoài, đẩy xe cút kít dừng trước cửa khách sạn, khuôn mặt chết lặng nhìn người chơi, “Người xứ khác?”

E ngại những cái xác khủng bố kia, không ai dám tiến đến bắt chuyện với hắn, nghĩ thầm sẽ có tên không sợ chết nhảy ra thôi. Giang Vấn Nguyên chính là cái tên trong suy nghĩ họ kia, cậu ra cửa khách sạn, “Chào vị tiên sinh* này, chúng tôi là bác sĩ đến Mosaga vì dịch bệnh, tôi có thể hỏi chút chuyện không?”

*Tiên sinh là cách gọi tôn trọng với một người, mình chưa tìm được từ Tiếng Việt nào nên tạm để đó nha.

Người nhặt xác nghe họ là bác sĩ, đáy mắt gợn một đợt sóng nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ u ám, “Tôi còn phải lấp xác trước khi mặt trời xuống núi.”

Giang Vấn Nguyên cúi đầu suy nghĩ một lát, “Tôi có thể đi cùng không, vừa hay tôi cũng muốn kiểm tra mấy thi thể kia một chút.”

“Có thể.” Người nhặt xác đẩy xe cút kít vào quán rượu cách vách, một thi thể được bọc qua loa trong vải đen như rác rưởi bị ném ra cửa, người nhặt xác dừng xe, dọn cái xác lên trên.

Giang Vấn Nguyên không đi qua ngay, cậu nói với Bạch Mai đang sợ sắp hóa thành tượng thạch cao: “Tôi tự đi là được, chị đi cùng chủ trọ đến nhà trưởng thôn đi, tôi có chuyện nhờ chị.”

Cậu thì thầm nói nhiệm vụ cho Bạch Mai, đang muốn đuổi theo người nhặt xác thì nghe được tiếng gọi giữa đám người, “Trần Miên.”

Giang Vấn Nguyên nhìn nhanh đến, là người ở vòng một suýt nữa hố cậu Tả Tri Hành. Anh ta mặc một cái áo ngủ màu xanh biển, đầu tóc ngày thường chải lên gọn gàng giờ rũ xuống, tuổi tác giảm hẳn, khó trách Giang Vấn Nguyên không nhận ra. Tả Tri Hành tiếp tục nói: “Tôi đi cùng cậu.”

Giang Vấn Nguyên cười cười, “Còn chờ gì nữa.”

Dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người, hai người không hề khẩn trương đuổi nhanh theo người nhặt xác.

So với Giang Vấn Nguyên, thái độ của người nhặt xác với Tả Tri Hành không tốt như vậy, nhưng Tả Tri Hành là ai, là lão đại viết hoa, hắn rất tự nhiên nói mấy câu xả giao, “Chuyện chữa trị bệnh lạ ở Mosaga rất cấp bách, tôi có thể thay anh hét to thông báo, nhờ anh trên đường gắng sức trả lời câu hỏi của bạn tôi.”

Sắc mặt u ám của người nhặt xác hòa hoãn đôi chút, vững vàng đẩy xe cút kít đi trước, “Bác sĩ, các người muốn biết chuyện gì?”

Giang Vấn Nguyên vừa đi vừa hỏi: “Dịch bệnh bùng lên lúc nào, quy mô hiện giờ ra sao, đã có bao nhiêu người chết rồi?”

Giọng điệu người nhặt xác tràn ngập phiền muộn, “Mắc bệnh đầu tiên là ba đứa trẻ, hơn một tháng trước, ba đứa trẻ kia thường đến bánh xe cối xay nước gần đây chơi đùa, sau khi về nhà thì ngã bệnh. Chúng sốt cao không ngừng, trong mắt xuất hiện răng sữa, đâm vào tròng mắt. Người nhà chúng sợ hãi, nhổ những cái răng đó đi, nhưng không lâu sau chúng lại mọc trở lại. Bọn họ lại lần lượt nhổ răng, bọn nhỏ chịu không bao lâu thì chết. Từ đó về sau, rất nhiều người mọc răng ở những vị trí vốn không nên mọc. Hiện giờ thôn dân đều đóng cửa không ra ngoài, tôi không biết bao nhiêu người mắc bệnh, nhưng…người chết đã vượt hơn một nửa dân trong thôn.” truyện chỉ được đăng tại w/a.t/t.p..ad AnhTuc712 và Wo//rd.p..ress anhhtucc.wordpress.com, những trang khác đều chưa xin phép, mong bạn đọc ở trang chính chủ. Cám ơn. Xin lỗi nhiều đã gián đoạn.

Giang Vấn Nguyên đi cạnh xe cút kít, đeo bao tay Bạch Mai mang theo, nâng một cánh tay người chết lên, “Vết thương trên cánh tay này tại sao có, là sau khi mắc bệnh thì tự nứt ra?”

Tầm mắt người nhặt xác dừng trên vết thương thoạt như đang nhe răng cười to , “Bệnh lạ sẽ không làm nứt da, vết thương đó đều do bọn họ tự cắt ra. Răng sẽ ưu tiên mọc ra từ miệng vết thương, rồi mới đến mắt và nơi khác. Nếu làm vậy sẽ bảo toàn được đôi mắt.”

Giang Vấn Nguyên bỏ lại cái tay vào miếng vải đen, “Hướng chúng ta đi không phải đến nghĩa trang sau giáo đường.”

Người nhặt xác lại thu hai thi thể trong một hộ, “Không thể chôn được nhiều người như vậy, trưởng thôn kêu tôi đem họ an táng ở phía Tây thôn cách xa nguồn nước.”

Người nhặt xác đẩy một xe đầy xác, dẫn theo Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành đến nơi chôn xác. Chỗ đó có một hố đất mới đào, là người nhặt xác đào ban ngày. Giang Vấn Nguyên đưa một cặp bao tay mới cho Tả Tri Hành, “Tiên sinh à, chúng tôi có thể mượn hai thi thể kiểm tra không. Xin thề với thượng đế, chúng tôi kiểm tra vì muốn tìm ra phương pháp chữa bệnh, tuyệt đối sẽ không chà đạp họ.”

“Gọi tôi là Lyle.” Người nhặt xác đã nhìn thi thể đến chết lặng, “Hai người tùy ý đi.”

Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành dọn xuống hai thi thể một nam một nữ. Tả Tri Hành chọn thi thể nam, động tác nhanh nhẹn kiểm tra. Giang Vấn Nguyên yên lặng nói xin thứ lỗi với thi thể nữ sau đó duỗi tay kiểm tra cơ thể, lúc sờ đến nơi có quái răng thì đếm một chút.

Giang Vấn Nguyên đếm từ đầu tới chân cái xác, “Trên xác có tổng cộng 206 khối răng.”

Xác nam của Tả Tri Hành lớn hơn nhiều, kiểm tra răng xong thì thuận tiện kiểm tra thêm một số nơi khác, “Chỗ tôi cũng là 206 khối. Răng dài cần Canxi, lân, Protein và Vitamin, tôi quan sát tình trạng thi thể này có triệu chứng thiếu mấy chất kia, miệng vết thương không bị viêm, không tìm thấy nguyên nhân tử vong.”

Hai người không tiếng động trao đổi ánh mắt, tìm không được nguyên nhân cái chết, ngược lại tiếp cận chân tướng càng gần.

206, đây là một con số manh mối, trên cơ thể người trưởng thành có tổng cộng 206 khối răng.

Giang Vấn Nguyên lấy kiềm nhổ răng ra, nhổ ở hai thi thể mười cái răng khác nhau cất vào túi kín. Hai người giúp Lyle đặt xác vào hố, cầm xẻng hỗ trợ lấp đất, “Lyle, sau khi bùng dịch rất nhiều thôn dân bỏ trốn, bây giờ nhân số không đủ, công tác của anh chắc rất vất vả.”

“Trốn?” Lyle dừng động tác lấp đất, “Tiên sinh, chúng tôi thật lòng yêu mến mảnh đất này, Mosaga sẽ không có người chạy trốn.”

Giang Vấn Nguyên vội vàng nói: “Rất xin lỗi, tôi lỡ lời. Mọi người nhất định rất yêu Mosaga, chủ trọ cũng vậy, biết rõ thôn dân bùng dịch vẫn nghĩa chẳng từ nan ở lại nơi đây.”

Khuôn mặt Lyle cứng đờ, không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, “Trời tối rồi, các người về đi.”

Thái độ Lyle đột nhiên xấu đi nhất định có vấn đề, thế nhưng Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành hiểu rất rõ đạo thả dây dài câu cá lớn, vui vẻ tạm biệt Lyle trở về nhà trọ.

Tả Tri Hành nói: “Găng y tế, kiềm nhổ răng, túi đựng vật mẫu, cậu chuẩn bị thật đầy đủ.”

“Bạn tôi dùng con rối biết được nội dung màn chơi lần này.” Giang Vấn Nguyên biết mình không gạt được hắn dứt khoát ăn ngay nói thật, “Còn anh, tại sao mặc một bộ đồ ngủ, cái gì cũng không mang đã vào màn vậy, chắc không phải vì ngủ đến hồ đồ chứ.”

Gương mặt hoàn mỹ của Tả Tri Hành bất chợt rạn nứt, “Màn chơi này không phải của tôi, đối thủ một mất một còn của tôi lấy được một con rối có khả năng cưỡng chế người vào ba lượt chơi, hắn ta dùng lên người tôi.”

Giang Vấn Nguyên mắng thầm trong lòng, với cái tính thích hố người của Tả Tri Hành thì lúc này bị hố cũng không oan, “Anh muốn tổ đội cùng chúng tôi không, phòng chúng tôi có hai giường.”

Tả Tri Hành: “Cám ơn lời mời của cậu, nhưng màn này tôi sẽ không tổ đội cùng cậu.”

Giang Vấn Nguyên: “Lý do?”

Tả Tri Hành: “Tôi là gay, không muốn ở chung với phụ nữ. Trừ phi cậu với cái người tên Bạch Mai kia tách ra.”

Giang Vấn Nguyên: “…” Không nghĩ tới anh cũng là gay, thế mà một chút hơi thở đồng loại cũng không cảm nhận được, chắc chắn là rất thâm sâu.

Khi hai người trở lại khách sạn đoàn người đến nhà trưởng thôn đã sớm trở về, đang ở lầu một dùng cơm, thấy hai người mới trở về, bọn họ đồng loạt dùng ánh mắt phi lại. Bạch Mai từ lúc đến nơi đều ngồi chờ Giang Vấn Nguyên dưới lầu, cô thấy cậu thì lập tức chạy tới, “Cuối cùng cậu cũng về rồi!”

Tả Tri Hành giữ nguyên cái mặt liệt của mình, khi Bạch Mai tiếp cận không hề biểu hiện bất cứ chứng bài xích phụ nữ nào, như không có chuyện gì nói với Giang Vấn Nguyên: “Tôi lên lầu trước, nếu gặp vấn đề gì hoan nghênh tìm tôi giao lưu.”

Sau khi Tả Tri Hành đi, ánh mắt hình viên đạn rơi trên người Giang Vấn Nguyên ngày càng nhiều. Cậu nghĩ nghĩ, cũng không có cách nào ngồi đây ăn cơm bình thường được, nên đóng gói đồ ăn trở về phòng cùng Bạch Mai. Những người khác đều sợ Giang Vấn Nguyên bị lây bệnh, tìm một người đến gây sự cũng không có.

Khách sạn đơn sơ, bàn ghế không có, Giang Vấn Nguyên chỉ có thể ngồi trên giường chung cầm chén ăn cơm, “Hôm nay đến nhà trưởng thôn có thu hoạch gì không?”

Bạch Mai nhớ lại dáng vẻ trưởng thôn thì lập tức nổi da gà, cô xoa cánh tay, “Trong miệng trưởng thôn có hơn mười mấy hàm răng, chưa nói được mấy chữ đã cắn lưỡi máu me be bét. Để ông ta viết, khi ông ta vươn tay trên kẽ ngón tay cũng mọc mấy hàm răng dài, không thể nào cầm bút được! Chúng ta không hỏi được gì cả.”

Giang Vấn Nguyên buông nĩa, “Trên người ông ta không có miệng vết thương mọc răng à?”

Bạch Mai khó hiểu, “Không có, dù sao ông ta cũng ta trưởng thôn, được bảo vệ canh phòng, không có vết thương ngoài.”

Giang Vấn Nguyên yên lặng đánh dấu trọng điểm lên người Lyle, “Nhiệm vụ tôi giao thì sao.”

Bạch Mai đáp: “Trừ cô gái muốn nhập đội chúng ta và người cậu quen, những người khác tôi đều hỏi hết rồi, trong nhóm người chơi không có ai là bác sĩ cả.”