Bàn Tròn Chí Mạng

Chương 21: Nhe Nanh Cười To

Một giây khi năng lực của con rối hề có hiệu lực, vô số hình ảnh như đèn kéo quân lao đến trong đầu Giang Vấn Nguyên, thuật lại những gì con rối không mặt đã trải qua. Trước lúc bị lấy ra, con rối trải qua quãng thời gian dằng dặc trong tủ sắt. Khi ánh đèn lọt vào bóng tối, bóng dáng Trần Miên lọt vào tầm nhìn của cậu.

Đồng tử Giang Vấn Nguyên co rút lại, quần áo của Trần Miên đến chết cậu cũng sẽ không quên, đúng là bộ quần áo hắn mặc hôm cuối cùng gặp cậu. Có lẽ vì cô độc, sắc mặt hắn khác hẳn ngày thường khi ở cùng Giang Vấn Nguyên. Khuôn mặt hắn lạnh băng, giữa mày mang theo hơi thở tăm tối, trong chuỗi hình ảnh đang vụt qua kia hắn lấy ra con rối bằng bao nhiêu trịnh trọng, trong hiện thực quyết tâm khi bỏ rối vào của hắn kiên định bấy nhiêu.

Trong đó Trần Miên mang con rối ngồi trên một chiếc SUV đến khu biệt thự vừa làm xong đầu năm ngoái. Nhà Trần Miên là giai cấp trung sản, bất kể là SUV hơn trăm vạn*, hay là biệt thự hơn ngàn vạn** đều rất khó có được, Trần Miên lại dùng rất tùy ý. Từ cổng biệt thự đến tầng hầm ở thư phòng, Trần Miên phải trải qua một tầng chống trộm cực mạnh, đem con rối bỏ vào tủ sắt.

*Trăm vạn là khoảng >3.5 tỷ đồng (tháng 7/2021)

**Ngàn vạn là khoảng >35.5 tỷ đồng (tháng 07/2021)

Con rối lại ngênh đón một đoạn thời gian cực dài trong bóng tối, khi nó gặp lại ánh đèn, Trần Miên đang ho ra máu lấy nó ra, cầm nó đến vườn hoa nhỏ của biệt thự, ngồi vào trên ghế mây. Ánh sáng bóng tối đan xen, khuôn mặt nôn nóng của Trần Miên xuất hiện, hắn đứng trên đống xác chết, thả nó lên trên.

Sau khi bóng dáng Trần Miên biến mất thì con rối xuất hiện trên bàn tròn đi thu vé vào cửa của người chơi. Giang Vấn Nguyên đếm, trên bàn tròn có 29 người, nếu cậu đoán đúng, màn chơi của con rối không mặt kia chỉ có hai người còn sống, khó khăn và tàn khốc. Kế đó nữa, năng lực đặc thù của con rối hề không thể tiến thêm vào vực sâu ký ức, hình ảnh như đèn kéo quân nhấp nháy hai lần thì tắt.

Giang Vấn Nguyên thu lại con rối không mặt vào không gian.

Lúc nhìn ký ức của nó, Giang Vấn Nguyên suy đoán vô số lần tại sao Trần Miên trở thành người chơi của trò chơi Bàn tròn, hận hắn đã vậy còn yêu đương cùng cậu, oán hắn không nói lời nào với cậu. Xem hết toàn bộ ký ức của con rối, Giang Vấn Nguyên lại không tìm được đáp án mình muốn, nhiều nghi hoặc hơn nảy mầm.

Trần Miên trải qua vòng chơi khó khăn, điều này có thể trộm nhìn được từ những đoạn ngắn ký ức ấy, hắn lấy mạng mình đi trên dây xiếc vắt ngang qua núi, vô ý một chút sẽ thịt nát xương tan. Người có ý chí cực kỳ kiên định, trải qua nhiều biến cố sinh tử đều khó tránh khỏi bị dao động. Nhưng Trần Miên không có, sau khi hắn lấy được con rối không mặt thì mang cất đi, lần duy nhất lấy ra là lần mang nó đến đặt ở ngân hàng tư nhân, cùng hắn đi trên con đường cuối cùng của trò chơi Bàn tròn. Truyện chỉ được đăng tại [email protected] AnhTuc712 và Wo.r.dp.re.ss anhhtucc.wordpress.com, mọi trang khác đều là ăn cắp, mong các bạn hãy đọc ở trang chính chủ.

Suy nghĩ Giang Vấn Nguyên mờ mịt, tại sao một giây khi lấy được con rối kia, Trần Miên lại quyết định để lại cho cậu?

Nếu cậu không tiến vào trò chơi, con rối kia có khả năng vài năm, vài chục năm thậm chí vài trăm năm cũng không bị ai phát hiện. Hay Trần Miên biết cậu chắc chắn sẽ vào trò chơi? Giang Vấn Nguyên nghi hoặc trong lòng, đã không ai có thể trả lời cậu. Đáp án được cất giấu trong trò chơi Bàn tròn, không tiếp tục đi mãi mãi sẽ không biết được.

Hôm qua lúc chờ lên máy bay ba Giang Vấn Nguyên có gọi cho cậu. Ba mẹ cậu ly hôn lúc cậu học cấp hai, quyền nuôi dưỡng cậu thuộc về ba. Ông không tái hôn, đến tận khi cậu học năm tư đại học mới có đối tượng, bây giờ đang tính chuyện kết hôn. Giang Vấn Nguyên hỏi ba cậu, “Nếu có chuyện một khi không làm sẽ hối hận cả đời, nhưng làm lại có khả năng nguy hiểm tính mạng, vậy chúng ta có nên tiếp tục hay không?”

Ba cậu trầm tư một lát sau đó trầm ổn nói: “Vấn đề này không phải con đã có đáp án cho mình rồi sao?”

Giang Vấn Nguyên ngây người, sau đó xác nhận, chỉ còn mười phút nữa thôi, cậu đang kiểm vé, “Ba không phản đối con?”

“Làm cha mẹ, ba đương nhiên hy vọng con có thể không bệnh không lo, bình an sống đến ngày đầu bạc. Thế nhưng trên đời không phải ai cũng tìm được một thứ còn quan trọng hơn so với mạng mình.” Ba cậu mang lo lắng của cậu hóa thành một câu nhẹ bẫng, “Cuối năm ba muốn đính hôn với dì con, con không thể vắng mặt đâu.”

Giang Vấn Nguyên thu lại cảm xúc, nói với Bạch Mai: “Đi thôi, chúng ta đi lấy hòm thuốc.”

Bạch Mai có chút tâm tư nhìn Giang Vấn Nguyên, cô không dám hỏi nhiều, lê chân phải đuổi theo bước chân cậu.

Thời gian ngắn hai người rời đi không khiến người khác chú ý. Bọn họ lấy hòm thuốc thì đi theo binh lính của trưởng quan, cuốc bộ đến Mosaga. Đoàn người đi trên con đường nhỏ cỏ mọc thành cụm, trong rừng muỗi nhiều, những người chơi mặc áo ngắn tay đều bị đốt những vệt lớn. Một nữ người chơi mới nhỏ giọng nức nở cả đoạn đường, dáng vẻ cô dễ khiến người khác có thiện cảm, mắt nhìn cô ấy cũng không tệ lắm, từ số đông người chơi nam nhìn trúng Giang Vấn Nguyên, dọc đường như có như không tiếp cận cậu.

Giang Vấn Nguyên bận suy nghĩ chuyện Trần Miên, căn bản không chú ý tới thao tác nhỏ này của cô gái. Bạch Mai lại rất rõ ràng, cô lê bước nhanh hơn, vọt đến bên cạnh Giang Vấn Nguyên đẩy người chơi nữ kia ra. Bạch Mai ôm lấy tay Giang Vấn Nguyên, rước lấy tầm mắt không lạnh không nóng của cậu. Giang Vấn Nguyên hỏi cô: “Sao vậy?”

Bạch Mai không thể nói rõ sự thật rằng có một tên tiểu tử không muốn tốn tiền đào góc tường nhà cô, “Chân tôi không tiện, cậu giúp tôi một chút.”

Giang Vấn Nguyên tốt xấu gì vẫn nhớ Bạch Mai là khách hàng của cậu, tuy cậu là gay nhưng không mắc chứng bài xích phụ nữ, chuyện như vậy vẫn có thể giúp được. Bạch Mai kéo tay Giang Vấn Nguyên, sau lưng ánh mắt người chơi nữ kia nóng đến mức phun lửa, như muốn thiêu ra luôn cái lỗ trên lưng Bạch Mai, cảm giác kia không thể nói hết được có bao nhiêu sảng khoái.

Đi bộ chừng nửa tiếng, mọi người rốt cuộc đã nhìn thấy toàn bộ chân núi Mosaga.

Mosaga không lớn nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ, ở trung tâm thôn trấn là một giáo đường bằng đá, sau giáo đường dùng vật liệu còn dư xây một nghĩa địa nhỏ. Nghĩa địa và giáo đường được một hàng rào sắt bao quanh, cạnh bên là phòng lớn của trưởng thôn. Dọc theo con suối nhỏ phía Bắc thôn có một phòng mài nước*. Nhà ở của thôn dân nhỏ hẹp đơn sơ, chen chúc ở phía nam.

*Phòng mài nước

Binh lính dẫn theo một hàng người chơi đi vào nhà trọ duy nhất ở Mosaga. Điều kiện ở đây rất kém, chỉ có sáu gian phòng, giường là loại giường lớn nhiều người, khu rửa mặt đặt chung ở lầu một.

Chủ nhà trọ là một ông lão tóc hoa râm, ông ta khom lưng đứng trước mặt binh lính nghe căn dặn. Thái độ binh lính ngạo mạn, “21 vị này là bác sĩ các nơi được triệu tập đến, bọn họ y thuật cao thâm, ngươi dàn xếp tốt cho bọn họ, chuyển đến thôn trưởng mệnh lệnh của trưởng quan Edwin, các thôn dân phải phối hợp với nhóm bác sĩ chữa bệnh.”

Chủ nhà trọ nghe dặn dò, cúi đầu càng sâu, đến tận khi tiễn binh lính đi khỏi mới chậm chạp đứng dậy. Khi chủ trọ trở lại gặp mọi người, không chờ hắn nói chuyện, Giang Vấn Nguyên đã đón đầu, vươn tay phải ra với ông ta, nhiệt tình nói: “Chào ngài, tôi là Trần Miên, một bác sĩ có kinh nghiệm. Tình hình ở Mosaga nguy cấp, vì mau chóng cứu được người dân đang trong cơn lao đao, ngài có thể kể tỉ mỉ quá trình bùng phát dịch cho chúng tôi được không?”

Chủ trọ nhìn chằm chằm Giang Vấn Nguyên không mang bao tay, do dự một lát thì bắt tay cậu, “Bác sĩ đại nhân, chào ngài. Khoảng thời gian trước tôi ra thôn mua đồ dùng cho nhà trọ, mới trở về năm ngày trước, quá trình bùng dịch tôi không rõ ràng lắm. Chờ sắp xếp tốt cho các ngài, tôi sẽ mang các ngài đến gặp trưởng thôn. Phòng các ngài ở lầu hai, mời đi theo tôi.”

Không đợi chủ trọ dẫn đường đã có vài người chơi chạy đến lầu hai, lấy thế nhanh như điện xẹt tổ đội chiếm phòng tốt.

Trong lòng Bạch Mai nôn nóng nhưng Giang Vấn Nguyên lại đi phía sau nói chuyện với chủ trọ, chân cô què còn có thể giành lại người khác sao? Bạch Mai cảm thấy lần này hai người phải tách ra ở riêng rồi, không ngờ khi cả hai đến lầu hai vẫn còn một phòng trống.

Sau khi tiễn chủ trọ đi, Bạch Mai khép cửa lại, ngạc nhiên nói: “Tại sao người chơi khác lại nhường phòng trống cho chúng ta?”

“Chuyện này rất bình thường.” Giang Vấn Nguyên đặt hòm thuốc lên giường lớn, mở hòm ra kiểm tra bên trong, “Trong tình huống không biết rõ con đường lây nhiễm, nếu có một người chơi tiếp xúc với NPC có khả năng nhiễm bệnh cao, chị nghĩ thế nào?”

“Đương nhiên là cách xa người chơi không có đầu óc chuyên hố đồng đội đó rồi!” Bạch Mai giọng điệu đương nhiên mang theo ghét bỏ rõ ràng.

“…” Giang Vấn Nguyên sửa sang lại hòm thuốc, “Để chị chịu thiệt rồi, phải chung đội với một người không có đầu óc chuyên hố đồng đội.”

Bạch Mai lúc này mới kịp phản ứng, “…Đại ca à, tôi sai rồi. Cậu làm vậy nhất định có thâm ý!”

Giang Vấn Nguyên cũng không tiếp tục làm khó cô, “Bên trên phái một nhóm bác sĩ đến cứu dân, tiếp đón đoàn bác sĩ là một chủ trọ mà không phải trưởng thôn, chị có nghĩ rằng thôn trưởng là một kẻ ngạo mạn nên mới không tới không?”

Bạch Mai nghĩ nghĩ, “Không có khả năng lắm, người tới có thể cứu người, thôn trưởng có ngạo mạn thế nào cũng không thể không tới được.”

“Không sai, cho nên trưởng thôn rất có khả năng đã mắc bệnh mọc răng quái đản rồi, không thể đến tiếp đón. Trò chơi sẽ không để chúng ta dễ dàng lấy được tin tức hữu dụng, tôi rất hoài nghi nếu chúng ta có thể gặp thôn trưởng cũng không đào được từ miệng ông ta nhiều tin tức lắm.” Giang Vấn Nguyên nói, “Muốn biết được tin tức căn bệnh quái lạ này còn phải dựa vào chúng ta chủ động đi tìm.”

Bạch Mai lấy bình xịt khử trùng tự mang theo, như gặp đại địch tiến hành sát khuẩn tay phải Giang Vấn Nguyên. “Cho nên cậu phát hiện gì trên người lão chủ trọ?”

“Căn cứ vào thân phận giả định có thể cứu mạng hắn của tôi, việc hắn ta muốn lây nhiễm để hại tôi khả năng rất thấp, bệnh lạ có lẽ không thể truyền nhiêm thông qua tiếp xúc tay chân.” Giang Vấn Nguyên bình tĩnh phân tích, “Vừa rồi tôi cẩn thận quan sát, làn da giữa ngón tay chủ trọ rất tốt, không có xu hướng mọc răng, nhưng lúc ông ta nói chuyện trong khoang miệng có vết thương, miệng vết thương có răng sữa rõ ràng, rất có thể ông ta cũng nhiễm bệnh.”

Bạch Mai có một bụng vấn đề muốn hỏi lại bị tiếng đập cửa cắt ngang. Cô đứng không xa cửa nên thuận tay mở ra. Người chơi đứng ngoài vậy mà lại là nữ người mới bị Bạch Mai đẩy ra. Cô ta xoắn góc áo, “Chủ trọ kêu chúng ta chuẩn bị đến nhà trưởng thôn. Còn nữa, tôi có thể ở cùng hai người không? Phòng khác đều đủ người rồi, mấy phòng còn thừa tất cả đều là nam…”

Bạch Mai nhìn bộ dáng cô ta thì rất tức giận, cô quay đầu nhìn Giang Vấn Nguyên xác nhận thái độ của cậu, cậu là do tôi tiêu rất nhiều tiền mời về đó. Nhưng Giang Vấn Nguyên không nhận ánh mắt đó, cậu mở cửa sổ nhìn xuống lầu.

Hoàng hôn, khắp nơi đều tràn ngập sắc đỏ. Một người nam đẩy xe cút kít*, tay lắc chuông đi trên đường: “Nhặt xác, nhặt xác.”

*Giống xe rùa hay dùng ở công trình xây dựng.

Trên xe cút kít đã có bốn năm thi thể bọc vải đen. Xe xóc một cái, một cánh tay lộ ra khỏi miếng vải, trên đó có bốn năm miệng vết thương, chỗ miệng vết thương bị nứt thành khoang miệng, hai hàm răng ngay ngắn mọc bên trên, nhìn như đang há miệng cười thật to.