Bàn Tròn Chí Mạng

Chương 18: Quà Sinh Nhật

Dáng người bé gái nhỏ nhắn, sức lực lại lớn cực kỳ. Hông Giang Vấn Nguyên bị cố định, cảm giác nội tạng đều muốn trào ra khỏi miệng. Cậu ho vài tiếng nhưng không hoảng loạn, “Anh không bị khuôn mặt trên tay khống chế, em không có cưa điện, dù sức em hơn anh cũng không thể gϊếŧ anh được.”

Giang Vấn Nguyên có thể chắc chắn việc tính mạng mình tạm thời không nguy hiểm đến thế là vì trước khi tiến vào màn thứ hai đã mua một mục quái vật trên diễn đàn. Quái vật trong trò chơi Bàn tròn thông thường đều sở hữu sức mạnh gấp mấy lần người chơi, cũng không dễ dàng bị gϊếŧ chết, nếu đám quái vật đó không bị hạn chế mà tàn sát người chơi, sẽ gây mất cân bằng nghiêm trọng. Vậy nên, quái vật trong trò chơi Bàn tròn khi muốn gϊếŧ người, thông thường sẽ có điều kiện ràng buộc nào đó.

Căn cứ vào manh mối hiện tại, điều kiện bé gái gϊếŧ người không khó đoán, khó là ở chỗ làm sao thuyết phục cô bé thả người.

Bé gái bị Giang Vấn Nguyên chỉ đúng át chủ bài, không nói một lời giữ chặt cậu, sắc mặt âm u đến đáng sợ.

Giang Vấn Nguyên không phải người từ bỏ dễ dàng như vậy, “Mẹ em cầu xin tụi anh tìm đầu giúp mình nên bọn anh mới đến đây. Em không muốn biết tại sao bà ấy lại muốn tìm đầu mình sao?”

Lông mi cô bé run nhẹ nhưng lực dùng khống chế Giang Vấn Nguyên vẫn không buông lỏng.

Giang Vấn Nguyên nhanh mắt nhìn thấy biến hoá của cô bé, tiếp tục nói, “Tối qua việc ba em tới tìm tụi anh chắc em cũng biết, ông ấy lấy kẹo bông của tụi anh, chắc chắn muốn đem tặng em. Em không hiếu kỳ tại sao ông ấy còn muốn tặng quà cho em sao?”

Cô bé không nói lời nào gục đầu xuống, hoàn toàn không có ý muốn buông Giang Vấn Nguyên ra.

Giang Vấn Nguyên cảm thấy nếu cô bé không buông tay, nội tạng cậu sẽ nát luôn mất, nhưng cậu không thể hiện đau đớn lên mặt, cực lực khống chế sự run rẩy của cơ thể, một khi để cô bé phát hiện điểm không đúng, quyền chủ động sẽ lập túc thay đổi, “Anh…”

Giang Vấn Nguyên vừa nói tiếng đầu tiên, cửa phòng đã truyền đến âm thanh xẹt xẹt của cưa điện, Lộ Viễn và Giản Dịch bên ngoài vậy mà lại lấy cưa của cô bé phá cửa! Cưa điện dọc theo hình dáng cửa, từ dưới lên trên vẽ một vòng cung như cổng vòm. Khi Lộ Viễn đá văng cửa, thân hình bé gái như sương mù tản đi, khoảnh khắc cơ thể được tự do, bên tai Giang Vấn Nguyên vang lên âm thanh nhẹ nhàng, “Mang ba mẹ cùng nhau đến gặp ta.”

Lộ Viễn một tay xách cưa điện, như hung thần át sát xông vào phòng, biểu tình trên mặt nôn nóng xen phẫn nộ, nhìn thấy Giang Vấn Nguyên bình an thì mắng: “Anh có thể đừng không la tiếng nào đã làm ra chuyện nguy hiểm như vậy được không! Mang cưa điện ra có thể so với mạng hả! Nếu anh chết thì phải làm sao!!

Giang Vấn Nguyên bị một trận giáo huấn của Lộ Viễn ập xuống, sờ mũi không dám phản bác, “Cảm ơn cậu cứu tôi, chúng ta nhanh ra ngoài thôi.”

Cơn giận của Lộ Viễn vẫn chưa tản đi nhưng không so đo với Giang Vấn Nguyên vào lúc này, cậu dùng tay đẩy Giang Vấn Nguyên, đi phía sau ra phòng khách.

Giản Dịch lấy tay chống cằm, bày bộ dáng không liên quan đến mình, “Tình đồng đội của hai anh thật sự làm tôi cảm động.”

Phần eo và nội tạng Giang Vấn Nguyên đau âm ỉ, không có tâm trạng nói chuyện với Giản Dịch, “Cô bé hy vọng đêm nay chúng ta có thể mang nhân viên thỏ và nhân viên gấu lại đây. Nhân viên thỏ theo dõi tôi, chỉ cần đem nay chờ ở phòng 2002 cô ta sẽ tự tới. Nhưng chỗ nhân viên gấu cần nghĩ cách dụ ông ta lại đây. Tôi liều mạng mới tóm được cưa điện, không thể lãng phí, muốn bố trí một người cầm cưa điện âm thầm canh gác, nếu không thể qua màn trong hòa bình cũng có thể chừa lại đường lui cho chúng ta.”

Đêm nay ba người phân thành ba hướng, chịu trách nhiệm phía nhân viên thỏ là Giang Vấn Nguyên, còn lại hai phía kia chỉ có thể là Lộ Viễn hoặc Giản Dịch. Giản Dịch có khuynh hướng mang theo cưa điện canh gác, nhưng Lộ Viễn bình thường rất dễ nói chuyện sau chuyện Giang Vấn Nguyên bị nhốt trong phòng ngủ phụ thì cứng rắn hơn rất nhiều.

Hai người không ai nhường ai, Giang Vấn Nguyên ấn ấn eo điều đình, “Hai người oẳn tù tì quyết định đi, năm cái thắng ba.”

Ánh mắt Giản Dịch sáng lên, cười tủm tỉm đồng ý, “Được nha, vận khí tôi không tồi, nhưng không biết Lộ Viễn có đồng ý hay không.”

Mặt Lộ Viễn rất khó coi: Tôi không có ý kiến.

Sau đó Giản Dịch thua liên tục ba trận, tỉ số 0:3.

Giản Dịch ngạc nhiên đầy mặt, phải biết rằng vận khí ván này của hắn là do con rối ban thưởng, “Anh như thế nào…”

Lộ Viễn: Làm người đã đồng ý cược thì phải nhận thua.

Đêm đó, Giản Dịch dùng súng bắn đạn BB* bắn vỡ mấy cái bóng bay của nhân viên gấu, giá trị thù hận vững vàng, bị nhân viên đuổi chạy như chó. Lúc 9h, cậu ta đưa hắn ta đến phòng 2002, trùng hợp gặp được nhân viên thỏ theo ước định đang đến tìm Giang Vấn Nguyên.

Súng bắn đạn BB

Lại đánh tiếp, nhà cũng sắp sập đến nơi.

“Đủ rồi, nhân viên thỏ, cô còn nhớ mục đích đêm nay tới đây không?” Giang Vấn Nguyên từ mắt mèo phòng đối diện nhìn hai người đang đánh nhau, lên tiếng cắt ngang họ, “Nhân viên gấu cũng do tôi tìm người đưa đến đây. Con gái hai người muốn gặp hai người, các người chết một lần chưa đủ, còn muốn ở trước mặt cô bé gϊếŧ đối phương thêm một lần nữa?”

Trong lúc Giang Vấn Nguyên nói chuyện, bóng dáng cô bé dần dần xuất hiện ở cửa phòng 2002, lỗ trống trên mắt khôn ngừng trào ra nước mắt, không tiếng động khóc thút thít. Động tác đánh nhau của nhân viên gấu và thỏ cứng đờ, dừng không được, đánh tiếp cũng không xong.

Giang Vấn Nguyên tiếp tục nói: “Cha mẹ như vậy có chỗ nào đáng lưu luyến, anh khuyên em vẫn nên trả đầu cho họ, sớm ngày đi đầu thai, một lần nữa tìm một cặp ba mẹ thương yêu em đi.”

Cô bé bị cha mẹ tổn thương một lần nữa, lời Giang Vấn Nguyên là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà*, cô bé giống như đã hết hy vọng, lôi rương hành lý trong tủ quần áo ra, mở rương, sau khi lấy bóng bay và kẹo bông đi thì xoay người trở về phòng.

*Giống với “Giọt nước tràn ly”.

Nhân viên thỏ và nhân viên gấu không tiếng động giằng co một lúc, cuối cùng buông đối phương ra. Bọn họ cởi bỏ trang phục thú bông dày nặng, cầm đầu của mình trong rương gắn lại trên cổ.

Tay người phụ nữ đỡ lấy đầu, nói chuyện không trôi chảy lắm: “Tôi, vĩnh viễn không, tha thứ, anh. Bây giờ không, không phải, lúc cãi nhau, chúng ta cùng đi tìm con bé. Sau khi, tạm biệt, con, tôi, không bao giờ muốn gặp anh!”

Người đàn ông nghiêm mặt, “Là cô đâm tôi trước, nói cái quỷ gì! Tôi đời này mới không muốn gặp lại cô!”

Hai người vừa lấy đầu về đã bắt đầu nhao nhao, biểu cảm an tĩnh trên mặt lần nữa trở nên xiêu vẹo. Nhưng cả hai vẫn chưa mất đi lý trí, bọn họ kiềm chế ý muốn gϊếŧ chết đối phương lần nữa, một trước một sau vào phòng tìm con gái.

Sau khi hai người đi vào, bọn Giang Vấn Nguyên bên ngoài không còn nghe được tiếng động nào nữa, cũng không thấy phòng ngủ phụ phát sinh chuyện gì. Ba người đợi bên ngoài hơn nửa giờ, sau đó có vô số điểm sáng bay ra từ phòng ngủ phụ, là dấu hiệu xuất hiện con rối!

Ba người Giang Vấn Nguyên trao đổi ánh mắt, sau khi xác nhận đó không phải ảo giác thì đi đến phòng ngủ phụ. Giang Vấn Nguyên cầm cưa điện dẫn đầu, cậu đẩy cửa phòng ngủ khép hờ, chỉ thấy bé gái ngồi trên giường, trong ngực ôm hai cái đầu lâu, trên mặt là nụ cười hạnh phúc. Những điểm sáng nhỏ kia phát ra từ trên người cô bé. Ở sàn nhà cạnh mép giường là hai bộ xương không đầu nằm trên đất, là đôi cha mẹ lúc nãy vào phòng.

Cô bé nhìn về phía Giang Vấn Nguyên cười ngọt ngào, “Anh à, cảm ơn anh. Nếu không có anh giúp đỡ, ba mẹ sẽ không tình nguyện giao đầu cho em. Chỉ có bọn họ tình nguyện tặng đầu, em mới có thể giam linh hồn bọn họ lại, không vào luân hồi. Thật tốt, ba, mẹ, một nhà ba người chúng ta cuối cùng cũng có thể vĩnh viễn ở bên nhau…”

Cô bé hạnh phúc ôm chặt hai đầu lâu, trong ánh sáng biến thành con rối công chúa mỹ lệ trên bàn tròn.

Giản Dịch tự nhận mình không phải loại tốt lành gì, nhưng Boss lần này quá quỷ dị, tất cả đều tràn ngập ác ý. Cậu ta xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, giọng điệu vui mừng khi thấy người gặp họa, “Có tin tức nói năng lực đặc thù của con rối sẽ có liên hệ với boss, thật không biết lần này con rối có năng lực gì.”

Lộ Viễn dựng ngón cái với Giang Vấn Nguyên: Màn này qua cửa được, công lao của anh là lớn nhất, anh lấy rối đi.

Giang Vấn Nguyên: …

Đừng cho là tôi không biết các người ghét bỏ con rối này.

“Không biết tình huống người chơi khác bây giờ thế nào, chúng ta về hiện thực đi. Nick diễn đàn của tôi là Miên Miên, khi về thêm bạn tốt rồi trò chuyện tiếp.” Giang Vấn Nguyên cầm lấy con rối trên giường, lần nữa trở lại không gian bàn tròn.

Giang Vấn Nguyên đếm số ghế còn lại, thiếu tám ghế. Đã rõ số người chết, chàng trai chạy trốn, hai người chơi vẽ mặt giận, ba người vẽ mặt không biểu cảm, còn thiếu hai người nữa, không biết là ai. Cậu lấy lại khứu giác từ viên pha lê, ôm con rối công chúa rời trò chơi.

Giang Vấn Nguyên ở trong trò chơi ba ngày, thời gian ở hiện thực cũng chỉ đủ làm đồ ăn lạnh hơn chút mà thôi. Giang Vấn Nguyên qua loa ăn nốt phần cơm còn dư lại thì trở lại ký túc xá ngủ vùi. Căng thẳng gần 40 tiếng không ngủ, Giang Vấn Nguyên ngủ một giấc đến khi sắc trời u ám bị cơn buồn tiểu đánh thức.

Giang Vấn Nguyên ngáp một cái, lấy điện thoại xem giờ, hai giờ sáng, ngủ suốt mười ba tiếng liền.

Cậu tùy tiện xem điện thoại, trong hòm thư công tác có vài phong thư, cậu mở ra, mới nhất là thư gửi bưu kiện lúc 0 giờ, tiêu đề là: Sinh nhật vui vẻ!

Giang Vấn Nguyên mở thư ——

Nguyên Nguyên đáng yêu nhất thế giới:

Chúc sinh nhật 23 tuổi vui vẻ!

[Quà tặng kế tiếp]

FROM: Bạn trai soái ca của em Trần Miên.

Nguyên Nguyên đáng yêu nhất thế giới:

Chúc sinh nhật 23 tuổi vui vẻ!

[Quà tặng kế tiếp]

FROM: Bạn trai soái ca của em Trần Miên.

Dựa theo nhắc nhở quà tặng kế tiếp, Giang Vấn Nguyên tìm được một chiếc chìa khóa trước kia Trần Miên đưa cậu, chìa khóa kèm theo một tờ giấy, là chìa khóa tủ sắt của nhân hàng tư nhân nào đó.

Giang Vấn Nguyên nhận được quà sinh nhật lại không thấy vui vẻ.

Vì người vốn nên cùng đón sinh nhật với cậu, sẽ không đến. Bưu kiện này cũng là bưu phẩm hẹn giờ gửi.

Tại sao Giang Vấn Nguyên có thể khẳng định như vậy?

Bởi vì, nửa năm trước Trần Miên đã chết rồi, chết trước mặt cậu.

**