Giản Dịch đi về hướng Tiết Hựu và Lam Trân Trân đang run bần bật, nở một nụ cười hiền lành, nói qua nói lại một hồi thì khiến hai người kia tức đến sắp sặc bánh bao trong miệng, “Anh Tiết Hựu, chị dâu, hiện tại hai người phải thấu hiểu nỗi khổ tâm của em. Thứ dùng để trang trí treo trên cổ hai người không phải là bướu thịt mà là một cái đầu có chỉ số thông minh. Em treo áσ ɭóŧ và nội y trên đầu không phải để làm nhục anh chị mà là vì để hai người nhớ kỹ phẫn nộ trong lòng, không bị khuôn mặt trên lòng bàn tay khống chế.”
“Tiếp theo em muốn đi đánh Boss với Lộ Viễn và Trần Miên, tuy hai người giờ đã tỉnh táo lại nhưng em không thể đảm bảo hai người không bị khuôn mặt trên tay không chế một lần nữa, để phòng ngừa, em chỉ có thể để hai người chịu thiệt thòi bị cột vào ghế. Anh Tiết Hựu và chị dâu chắc chắn hiểu được nỗi lòng của em.” giọng điệu Giản Dịch chân thành vượt trội, lực sát thương có thể tính bằng đơn vị tấn.
Vì cậu ta nói một hồi, Lam Trân Trân hung hăng trừng Giang Vấn Nguyên, thù mới hận cũ, hiển nhiên đã biến cậu và Giản Dịch thành đồng bọn. Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đến lúc này mà còn không biết việc Giản Dịch cho họ vào nhà là hố bọn họ thì chỉ số thông minh quả thật đã bị mấy cái xác không đầu kia ăn luôn hết rồi. Giang Vấn Nguyên đánh giá tình huống, lúc này giải thích với Lam Trân Trân vẫn sẽ bị nhận định là biện hộ nên dứt khoát không nói gì hết, “Đi thôi, Giản Dịch.”
Giản Dịch mãn nguyện, cười tủm tỉm cùng hai người ra khỏi phòng 2001, sau khi khép cửa thì hỏi thẳng: “Hai ngày nay tôi vẫn ngốc ở khách sạn, tin tức có được không nhiều lắm, hai người đã tìm được chân tướng của thế giới này rồi hả, muốn tôi phối hợp như thế nào?”
Lộ Viễn mất hứng: Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chúng ta vẫn nên nói chuyện phân chia lợi ích trước đi.
Sau khi lộ rõ bản chất thì Giản Dịch trở nên sảng khoái hơn rất nhiều, cậu ta tháo mắt kính không độ xuống, “Tôi vốn dĩ không dành nhiều tâm sức trong màn này lắm, tự nguyện bỏ quyền lấy con rối. Xong việc nếu hai người cảm thấy tôi có ích thì chuyển một ít xu diễn đàn là được, cho nhiều ít hai người tự suy xét.”
Biểu tình Lộ Viễn hòa hoãn lại: Em không có ý kiến, anh thấy sao?
“Được.” Giang Vấn Nguyên giải quyết dứt khoát, “Có chuyện hơi dài dòng, chúng ta đến nhà ăn ở thế giới mộng ảo nói đi. Nếu ở đó gặp người chơi nào nguy hiểm thì thuận tiện trói họ lại.”
Sau khi ba người đến nhà ăn, Giang Vấn Nguyên nói thẳng tình huống họ nắm được, “Tuy chúng tôi đã xác định được chuyện cặp vợ chồng nhân viên gấu nhân viên thỏ bị chặt đầu, với chuyện khuôn mặt trong lòng bàn tay thao túng người chơi là do con gái bọn họ, nhưng tôi vẫn cảm thấy phải hoàn chỉnh chân tướng thảm án.”
Quyết định của Giang Vấn Nguyên, Lộ Viễn luôn đồng ý vô điều kiện, Giản Dịch không phản đối ngay mà hứng thú hỏi: “Tại sao anh cho rằng việc này cần thiết?”
“Vì đoạn video giám sát này.” Giang Vấn Nguyên đặt điện thoại trên bàn cơm, mở đoạn video đã quay trong phòng điều khiển ra, “Cô bé xuất hiện đúng vào lúc nhân viên gấu bị đánh ngã, mà thời gian con bé biến mất, các cậu tự mình nhìn xem.”
Giản Dịch và Lộ Viễn kề sát vào điện thoại, là khi nhân viên gấu giãy giụa đứng dậy sau khi bị ba thi thể không đầu vật xuống xé tay, cô bé kia biến mất vào lúc nhân viên gấu sắp thành công thoát khỏi thi thể không đầu.
“Nếu con bé căm hận cha mẹ từ nội tâm, tại sao lại xuất hiện vào lúc ba mình bị vật ngã rồi biến mất lúc ba mình đứng dậy mà không bổ cho hắn ta một cưa?” Giang Vấn Nguyên bình tĩnh phân tích, “Lược đi hết các nhân tố khủng bố, cô bé thoạt nhìn càng giống lo ba té ngã mới xuất hiện. Một bé gái lo lắng cho ba mình, thực sự sẽ tàn nhẫn gϊếŧ chết bọn họ?”
“Anh phân tích rất có lý, việc hoàn thành chân tướng vụ án giao cho tôi đi.” Giản Dịch nói, duỗi tay vung một cái trong không trung, một con rối hình chó con lông xù xuất hiện trên tay cậu ta. Cậu ta đặt nó lên bàn, “Năng lực đặc thù của con rối này là căn cứ vào tin tức người chơi đút cho mà tìm ra chân tướng. Độ hoàn chỉnh của chân tướng phụ thuộc vào số lượng tin tức hữu dụng mà người chơi cung cấp. Nói thật năng lực của con rối này rất râu ria, khi thu thập tin tức đến mức độ nhất định thì khoảng cách đến chân tướng cũng không còn xa. Vậy nhưng dùng ở màn này vẫn rất thích hợp, chúng ta không phải định hôm nay qua màn à?”
Năng lực con chó nhỏ này một lời khó nói hết, nhưng cái này chứng minh chuyện Giản Dịch xuống tay với con rối của Lam Trân Trân và Tiết Hựu, bằng không sao có thể lấy ra dễ dàng như vậy.
Ba người viết tin tức lên giấy, vò thành đống để trước mặt chó con. Nó chậm chạp ngửi vài cái, nhanh chóng gặm lấy ăn sạch sẽ. Sau khi gặm xong đống giấy, nó nhìn theo điện thoại của Giang Vấn Nguyên, gâu gâu há to miệng gặm lấy, Giang Vấn Nguyên nhanh nhẹn nắm lại một nửa còn lộ ra bên ngoài. Chó con kéo kéo, phát hiện kéo không được thì không tình nguyện nhả ra. Khi Giang Vấn Nguyên lấy điện thoại về thì phát hiện đoạn video ngắn kia biến mất.
Chó con nằm trên bàn tiêu hóa một lúc, cong lưng lôi ra một tờ giấy mới, sau đó oành một tiếng biến mất trong không trung. Giản Dịch là người sở hữu nó, không có gánh nặng tâm lý nhặt lên tờ giấy còn nóng hôi hổi, mở rộng giấy ra ——
Án mạng phát sinh đêm đó là do người vợ vô tình phát hiện lịch sử trò chuyện trong điện thoại chồng mình biết được nguyên nhân anh ta muốn ly hôn, phẫn nộ ngập trời, không màng tránh con mình chất vấn người chồng. Người chồng đã bại lộ, lợn chết không sợ nước sôi đường đường chính chính tuyên bố chuyện ly hôn này mình đã định rồi. Hai người cãi nhau kịch liệt, bé gái thậm thụt cầm bóng bay ba nó đưa và kẹo bông ăn, ăn xong thì nhỏ giọng khóc thút thít.
Nội tâm người vợ hoàn toàn bị người chồng làm cho nguội lạnh, cô ta phẫn nộ vọt vào bếp cầm một cây đao điên cuồng chém về phía chồng. Người chồng không kịp đề phòng bị người vợ chém mấy nhát thì hăng máu, cướp đao trên tay vợ mình chém trả. Hai vợ chồng ngã trong vũng máu, khuôn mặt dữ tợn.
Bé gái ngơ ngác khóc to, trông thấy toàn bộ quá trình ba mẹ chém gϊếŧ lẫn nhau. Bọn họ xuống tay rất chuẩn, đâm trúng điểm yếu hại, sau khi rêи ɾỉ trong vũng máu một lúc thì bất động. Bé gái thả bóng bay ra, ném kẹo bông đi, ngồi thang máy đến tầng hai, mang cưa điện làm vườn về phòng. Cưa xong đầu hai người, con bé ném chúng xuống hồ Trăng.
Làm xong mọi chuyện, con bé ngồi xuống giữa thi thể cha mẹ mình, nhấc cao lòng bàn tay họ vẽ hai cái mặt cười. Bé gái chậm rãi nằm xuống giữa hai người, mở ra khuôn mặt trong lòng bàn tay mình, trong đó có một khuôn mặt khóc. Cô bé nắm tay lại, trên mặt nở một nụ cười, khép mi mắt.
Tờ giấy chó con trả về bình thường, không mang bất kỳ sắc thái nào, nhưng bên trong vẫn tràn ra những tuyệt vọng và khổ đau của bé gái.
Giang Vấn Nguyên im lặng hồi lâu, “Hai người cảm thấy cô bé sẽ mang đầu cha mẹ mình giấu chỗ nào?”
Đầu ngón tay Giản Dịch gõ gõ dòng trắng dưới tờ giấy, “Ít nhất tôi nghĩ nó không ở trong hồ, đến hiện trường vụ án xem không?”
Căn cứ vào tờ giấy chân tướng, địa điểm thảm án phát sinh là ở phòng cách vách Giản Dịch, phòng gia đình 2002.
Ba người đến sảnh khách sạn lấy thẻ ra vào rơi trở lại tầng 20 mở cửa phòng 2002. Cửa vừa mở ra một khe nhỏ, một luồng khí lạnh lẽo u ám như con dao nhỏ tản ra bên ngoài. Đang mùa hè, lúc giữa trưa, trong phòng lại ẩm ướt âm u, vũng máu còn lưu lại từ vụ án chảy trong phòng khách, ánh đèn lúc sáng lúc tối, làm người ta có cảm giác mãnh liệt rằng trong phòng tồn tại thứ gì đó.
Giản Dịch hạ giọng: “Bố cục phòng giống với phòng 2001, không nhiều phòng lắm, chúng ta cùng hành động đi.”
Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đi theo Giản Dịch, từ cửa chính tiến đến thảm trải sàn. Phòng khách, phòng bếp đều không có thu hoạch, chỉ dư lại phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ. So sánh với phòng khách đầy vết máu và phòng bếp dụng cụ cắt gọt tán loạn, phòng ngủ chính có vẻ cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp. Giang Vấn Nguyên mở tủ quần áo, bên trong phân ra nam trái nữ phải treo mấy bộ quần áo, giường đệm gọn gàng, mép giường còn để hai đôi dép lê song song. Ở TV cạnh bàn trà đặt một ấm trà đã lạnh và ba cái chén.
Giang Vấn Nguyên mở cuốn truyện cổ tích trên tủ đầu giường, thở dài: “Đi thôi, đến phòng ngủ phụ.”
Khác với không khí ấm áp trong phòng ngủ chính, cửa phòng ngủ phụ vừa mở, một mùi gay mũi hơn chục lần so với phòng khách xông tới, cưa điện làm vườn đầm đìa máu dựa ở bức tường cạnh cửa. Nếu nói phòng ngủ chính là khát vọng của cô bé đối với cha mẹ, thì phòng ngủ phụ là thế giới nội tâm đầy ắp đau khổ của bé.
Ba người ăn ý tránh đi cưa điện, nhẫn nại tìm tòi.
Lộ Viễn có phát hiện nhanh nhất, gọi: Mau tới đây!
Trong tủ quần áo đặt một rương hành lý 1.2 x 1 mét, quá khổ so với tuổi cô bé, chắc chắn không thuộc về bé. Giang Vấn Nguyên cẩn thận lấy rương ra, mở khóa ——
Hai đầu người mới toanh đặt cạnh nhau, vết máu bên trên được chà sạch sẽ, đầu tóc chỉnh tề, đôi mắt khép lại, vẻ mặt bị điều chỉnh mười phần an tĩnh. Bên cạnh hai cái đầu để một bóng bay Mickey đã xẹp và một xiên tre dính đường. Cô bé mang hai vật này cất giấu như bảo vật vô giá.
Giang Vấn Nguyên khép rương đặt lại trong tủ quần áo, không cần chỉ thị của cậu, hai người Giản Dịch và Lộ Viễn lập tức ra ngoài hành động. Giang Vấn Nguyên bao đuôi, khi ra khỏi phòng ngủ phụ thì thuận tay cầm lấy cưa điện. Khi cậu mang cưa ra khỏi phòng, toàn bộ phòng 2002 bắt đầu rung lắc kịch liệt, ba người nhanh chóng chạy ra cửa.
Khi Giang Vấn Nguyên chạy đến của, cậu đột nhiên cảm giác có người giữ lấy eo mình. Mắt thấy cửa phòng sắp đóng lại, Giang Vấn Nguyên bình tĩnh ném cưa điện ra cửa.
“Đùng! Đùng!” Sau hai tiếng vang nặng nề, cái cưa ngã trên đất, cửa phòng 2002 cũng hoàn toàn khép lại.
Giang Vấn Nguyên quay đầu, nhìn bé gái chỉ cao đến bụng cậu. Cô bé ngẩng đầu, sắc mặt xanh đen, một đôi mắt đen thẳng tắp nhìn Giang Vấn Nguyên, đôi tay vẫn ôm ngang hông cậu như cũ.