Bàn Tròn Chí Mạng

Chương 16: Bộ Mặt Thật Của Giản Dịch

Lộ Viễn ghét bỏ: Tại sao là tên mắt kính đầu đầy chấy đó.

Giang Vấn Nguyên đau đầu xoa bóp giữa hai mày, “Có lẽ tôi hiểu tại sao cậu muốn giấu giếm rồi.”

Năng lực hành động của Lộ Viễn không thể nghi ngờ, nhưng đối với lòng người thâm sâu thì lại chậm chạp hơn người, hay nói đúng hơn là không để ý đến ác tâm của người khác. Trần Miên cũng vậy, Giang Vấn Nguyên nhắc nhở hắn bao nhiêu lần, muốn hắn để ý thêm một chút cũng vô dụng.

Giang Vấn Nguyên giải thích với Lộ Viễn, “Cậu còn nhớ rõ lúc xem thi thể hai người chơi mặt giận tôi hỏi Giản Dịch cái gì không? Tôi hỏi cậu ta đầu bọn họ đâu. Vấn đề đó tương đối mơ hồ, nếu cậu ta thực sự bị khuôn mặt trong lòng bàn tay ảnh hưởng, câu trả lời sẽ nhắm vào mặt giận trên lòng bàn tay họ mà không phải bật lại là đầu họ không bị chặt. Ý thức cậu ta không bị ảnh hưởng, cậu ta chỉ đang giơ tay ngụy trang mà thôi.”

Lộ Viễn cúi đầu cân nhắc: Có thể tìm được cách duy trì ý thức, tố chất Giản Dịch chắc chắn không yếu kém, nhưng cậu ta lại đồng ý làm sai vặt cho Tiết Hựu và Lam Trân Trân, chịu đánh chịu mắng, một câu oán trách cũng không có, không phải có ý đồ gì với hai người kia chứ.

Giang Vấn Nguyên đồng tình: “Cho nên tôi mới kêu cậu tránh xa cậu ta một chút. Nhưng bây giờ tình huống khẩn cấp, không cần bắt bẻ nhiều như vậy.”

Hai người lê thân thể mệt mỏi về khách sạn, ở đường lớn gặp Hải ca và Viên Tĩnh, tay bọn họ lại đặt cao hơn hôm qua, Tiểu Ngư không đi với bọn họ. Khuôn mặt Viên Tĩnh chết lặng, nỉ non, “Đã chết, đều chết hết…”

Một đêm không ngủ, âm thanh Giang Vấn Nguyên hơi khàn, “Ai chết?”

Viên Tĩnh không hề phản ứng Giang Vấn Nguyên, Hải ca nghẹn ngào nói, “Tiểu Ngư chết rồi, còn có người phụ nữ trung niên đắc tội Tiết Hựu và một người nam trẻ tuổi, bọn họ chết ở lầu 14, nguyên nhân đều là mất máu quá nhiều.”

Viên Tĩnh không nhịn được khóc lớn, “Tối qua lúc Tiểu Ngư nói muốn đi ra ngoài hít thở không khí tôi nên ngăn cô ấy lại.”

Hải ca ôm lấy vai cô ấy, “Đừng tự trách. Chúng ta đều đã khuyên cô ấy đừng đi ra ngoài, tự cô ấy kiên quyết muốn đi, cô không sai đâu. Ít nhất bọn họ khác với hai người chết hôm qua, biểu cảm bình tĩnh, ra đi không có quá nhiều đau khổ.”

Sau khi tạm biệt hai người đó, Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn đến nhà ăn. Tuy không muốn ăn nhưng hai người vẫn cố lấp đầy dạ dày, bọn họ cần thể lực. Dùng xong bữa sáng, hai người xốc lại tinh thần đến lầu 14 xem tình hình.

Cửa thang máy vừa mở, Lộ Viễn liền nghe thấy mùi máu tươi nồng đậm, vì cần dùng khẩu hình miệng nói chuyện với Giang Vấn Nguyên nên Lộ Viễn không bịt mũi được, chỉ có thể xụ mặt nói với Giang Vấn Nguyên: Anh chuẩn bị tâm lý thật tốt, phỏng chừng hiện trường sẽ rất thảm khốc.

Cả hai ra khỏi thang máy, hành lang lầu 14 và trên tường đều kín vết máu, ba cái đầu bị chặt rơi ở những chỗ khách nhau, thi thể tập trung ở lối ra vào thang bộ. Vết thương trên ba thi thể đều rất nghiêm trọng, cánh tay trên xác người phụ nữ trung niên gần như bị xé xuống, chỉ còn chút da thịt dính lại, có thể thấy được hôm qua bọn họ chật vật đối phó với nhân viên gấu như thế nào.

Giang Vấn Nguyên mở lòng bàn tay ba người, tất cả đều là mặt không cảm xúc.

Giấy thông hành của khu vui chơi Hạnh Phúc có bốn loại, người chết đầu tiên là mặt giận, kế tiếp là mặt không biểu cảm, còn lại mặt cười và mặt khóc chưa rõ thứ tự. Tốc độ chuyển biến xấu có thứ tự nhất định gắn với ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Lộ Viễn không chịu nổi mùi máu ở lầu 14, không hề muốn nôn hết bữa sáng thật vất vả mới nhét được vào bụng ra ngoài: Em nhớ rõ người chơi vẽ mặt khóc ngoại trừ Giản Dịch và em còn một người nữa, em đi lấy DV về, khả năng sẽ có băng ghi hình của người đó.

“Đi thôi, lát nữa đến sảnh khách sạn tụ họp.” Giang Vấn Nguyên không màng đến việc vết máu có thể dính lên người, cậu mang thi thể người phụ nữ trung niên ra, chỉnh lại tay chân ngay ngắn. Trừ khi có chuyện quan trọng, Giang Vấn Nguyên luôn hạn chế đυ.ng vào xác chết. Lộ Viễn nhìn động tác của cậu, không nói gì, quay đầu đến cầu thang.

Sau khi Lộ Viễn đi, Giang Vấn Nguyên nhặt đầu người phụ nữ trở về. Đầu người trưởng thành khoảng 1.5 -3.6 kg nhưng trọng lượng cái đầu trên tay cậu tựa ngàn cân, nặng đến nỗi cậu run tay.

Giang Vấn Nguyên cẩn đặt đầu người phụ nữ lại trên cổ, khâu lại thi thể hoàn chỉnh.

Tay chân người phụ nữ xiêu vẹo, khuôn mặt chết lặng, da thịt ở cỗ bị xoáy giống miệng vết thương của hai người chơi còn lại, đầu họ rất có thể cũng bị cưa điện làm vườn cắt đứt. Da thịt chân thực của cái đầu làm Giang Vấn Nguyên không thoải mái nên cậu không nhặt hai cái đầu còn lại về, chỉ kiểm tra tại chỗ, tình huống của họ tương đồng với người phụ nữ.

Dựa theo vết máu chảy ra và phần máu bị bắn lên tường, nơi ba người bị chặt đầu đều ở lầu 14.

Tối qua khi Giang Vấn Nguyên giấu hai cái cưa đi thì vẫn không yên tâm, sau đó thẳng tay phá hỏng luôn cưa điện. Vậy nên, cái cưa gϊếŧ chết ba người này không thuộc về nhà kho kia. Nhưng tìm khắp lầu 14 cậu vẫn không tài nào tìm được hung khí gϊếŧ ba người họ.

Vết máu rời khỏi lầu 14 không nhiều, cũng không có dấu vết máu chảy, có lẽ là vết máu do nhân viên gấu hay người chơi khác lúc đến xem tình hình để lại. Nhân viên gấu bị cưa điện làm vườn chặt đầu, Giang Vấn Nguyên không cho rằng hắn ta sẽ mang cưa đi, thế cái cưa kia tại sao lại mất tích …

Giang Vấn Nguyên lấy khăn trải bàn che lại ba thi thể, đi đến phòng điều khiển cuối hành lang. Cậu điều tra video giám sát lầu 14 tối qua, tua nhanh từ lúc bọn họ rời khỏi đây để xem.

Phạm vi giám sát của video có hạn, Giang Vấn Nguyên không thể nhìn thấy hình ảnh ba người bị chặt đầu, khi ba người chơi xô xát với nhân viên gấu xuất hiện trong màn ảnh thì đã là ba cái xác không đầu. Giang Vấn Nguyên đã tự mình thể nghiệm thực lực của nhân viên gấu, ba người chơi sau khi bị chặt đầu thì thể lực cũng được cường hóa, bọn họ không màng xung quanh công kích nhân viên gấu thế mà lại thành công xé toạc một cánh tay của hắn ta.

Hiện trường vật lộn cực kỳ thảm thiết, Giang Vấn Nguyên nắm tay thành quyền, kiên nhẫn không dời mắt đi.

Khi nhân viên gấu bị ba cái xác áp đảo, bên cạnh có một bóng dáng lóe qua!

Giang Vấn Nguyên ấn nút tạm dừng, dùng tốc độ bình thường tua lại đoạn vừa rồi.

00:12:14, nhân viên gấu bị đè trên đất, một đôi chân trần của trẻ con xuất hiện ở góc trái phía dưới màn hình, hạ cưa điện trên tay xuống. Cái cưa dính thịt nát, nhỏ máu tí tách.

00:12:18, đôi chân kia và cái cưa biến mất khỏi màn hình.

Giang Vấn Nguyên nhìn lại mấy lần, dùng điện thoại quay lại bốn giây này. Giang Vấn Nguyên mặc một bộ đồ đen, dính máu cũng không đổi màu, cậu không lãng phí thời gian trở về phòng thay quần áo mà đi thẳng xuống đại sảnh tập hợp với Lộ Viễn.

Lộ Viễn nhìn Giang Vấn Nguyên, lấy một bình nước từ ba lô ra: Em nấu cho anh chút trà gừng, uống sau khi nôn có thể làm ấm dạ dày.”

“Tôi không nôn.” Nói vậy nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn nhận trà gừng, vặn nắp bình uống hai ngụm. Trà mang theo vị cay nóng ấm áp, không khó uống.

Cái chết của Tiểu Ngư vẫn ảnh hưởng đôi chút đến Lộ Viễn, thoạt nhìn cậu ấy hơi khó chịu, nhưng vẫn lên tinh thần thuật lại thu hoạch của mình: Người chơi vẽ mặt khóc để tay thấp hơn những người khác một chút. Còn nữa, em gặp được Giản Dịch ở phòng ăn, cậu ta đi đóng gói đồ ăn cho Tiết Hựu và Lam Trân Trân, bây giờ chắc vẫn chưa rời khỏi khách sạn.

Giang Vấn Nguyên uống hơn phân nửa trà gừng, “Bên tôi cũng có thu hoạch, nhưng nói bây giờ tốn thời gian, đợi gặp Giản Dịch rồi nói luôn một thể.”

Tiết Hựu, Lam Trân Trân và Giản Dịch ở phòng chính cho gia đình 2001, bên trong có đủ từ phòng khách, thư phòng, phòng ngủ đến ban công, là loại phòng tốt nhất cho khách ở khu vui chơi Hạnh Phúc. Lúc trước Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn xét đến tình huống khẩn cấp cần tiếp ứng nhau thì không lựa chọn loại phòng này.

Hai người đứng trước phòng 2001 gõ cửa.

Không bao lâu, Giản Dịch ra mở cửa, cậu ta giơ cái mặt khóc lên, “Trần Miên, Lộ Viễn, hai người tìm anh Tiết Hựu hả?”

Giang Vấn Nguyên kẹt khe cửa lại, “Không, chúng tôi tới tìm cậu. Chúng tôi đã tìm được mấu chốt qua màn nhưng không đủ nhân lực, chúng tôi muốn mới cậu gia nhập.”

Giản Dịch lộ ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh*, “Cám ơn anh cân nhắc, nhưng em không có bản lĩnh gì, còn phải dựa vào anh Tiết Hựu…”

*Được sủng ái mà lo lắng.

“Cậu đừng diễn nữa. Màn chơi này chỉ còn ba chúng ta chưa bị khuôn mặt trên lòng bàn tay ảnh hưởng, nếu cậu muốn qua màn, cuối cùng vẫn phải đến hợp tác với chúng tôi thôi.” Giang Vấn Nguyên cắt ngang cậu ta, “Tôi không quan tâm mục đích cậu đi theo bên người Tiết Hựu.”

Giản Dịch buồn bực thả tay xuống, không dấu vết nhìn về phía tên dễ lừa Lộ Viễn, “Tôi rốt cuộc đã lộ ra sơ hở gì?”

Lộ Viễn dạt dào đắc chí: Cậu cho rằng chúng tôi sẽ nói hả, nói để cậu cải tiến, sau này lừa người trót lọt hơn?

Giang Vấn Nguyên yên lặng trợn mắt trong lòng, nghĩ thầm tên Lộ Viễn thì biết sơ hở quỷ gì, mới lúc nãy còn một lòng nhìn nhận Giản Dịch là một tên đầu đầy chấy, “Gảin Dịch, hợp tác đi.”

Giang Vấn Nguyên nói: “Sơ hở của cậu là kỹ thuật diễn. Cậu bị Tiết Hựu và Lam Trân Trân sai như sai chó lại không hề có một chút oán trách nào, thái độ của cậu với họ quá bình tĩnh, nếu không phải do áp lực trò chơi, phần lớn lực chú ý đã đặt chỗ khác, cái kỹ thuật diễn xuất vụng về này của cậu đã sớm lòi đuôi rồi.”

Đáp án của Giang Vấn Nguyên nói như chưa nói, mấy loại như kỹ thuật diễn xuất này không thể luyện ra một sớm một chiều được. Tuy vậy Giản Dịch vẫn ghi nhận đáp án này, cậu ta mở rộng cửa phòng, “Tôi còn chút việc, hai người vào chờ một lát đi.”

Trong phòng khách, Tiết Hựu và Lam Trân Trân chỉ mặc đồ lót, hai người bị trói chặt trên ghế. Trên đầu Tiết Hựu là một cái áσ ɭóŧ nữ màu hoa hồng, móc treo buộc chặt ngang cằm. Trên đầu Lam Trân Trân là một cái qυầи ɭóŧ màu xám cùng kiểu với cái Tiết Hựu đang mặc. Hai người khóc lóc thảm thiết, trong miệng bị nhét hai cái bánh bao, khi nhìn thấy Giang Vấn Nguyên và Lộ Viễn thì kích động phát ra mấy tiếng ô ô.

Giang Vấn Nguyên: “…”

Lộ Viễn: …