Cậu vẫn nhớ rõ đó là một đêm đông lạnh giá, Trần Miên gọi điện đến, hẹn gặp mặt cậu.
Hôm đó cách giao thừa mấy ngày, rất nhiều của hàng treo bảng ngừng kinh doanh, Trần Miên và Giang Vấn Nguyên đến tiểu khu gần chợ đêm, mỗi cửa hàng ăn uống đều chật ních người, hai người rất vất vả mới tìm được một bàn trống ở tiệm lẩu cay nhỏ trên vỉa hè.
Buổi tối đó, Giang Vấn Nguyên mơ hồ cảm thấy cảm xúc của Trần Miên không đúng lắm nhưng cậu không suy nghĩ nhiều. Khi hai người chờ lẩu cay cùng trò chuyện về việc thực tập, tốt nghiệp.
Giang Vấn Nguyên đã vạch kế hoạch từ sớm, “Học kỳ sau chúng ta cơ bản không nhiều tiết lắm, em chọn được vài công ty game, chờ năm sau sẽ nộp sơ yếu lý lịch. Còn anh, chuyện xuất ngoại nghĩ đến đâu rồi?”
Trần Miên kéo tay Giang Vấn Nguyên, mười ngón đan vào nhau, “Em bỏ được để anh xuất ngoại hả?”
“Đương nhiên.” Giang Vấn Nguyên không suy nghĩ, buộc miệng thốt lên.
Trần Miên tủi thân nhìn cậu.
Giang Vấn Nguyên bình thản nói tiếp, “Trong nước chúng ta không biết phải chờ đến khi nào mới có thể lấy được giấy chứng nhận hợp pháp. Anh …”
Lời cậu nói biến mất trong cái hôn của Trần Miên. Trần Miên cụng trán vào trán cậu, giọng nói khàn khàn, “Không thể trách anh, muốn trách thì trách em quá phạm quy.”
Tim Giang Vấn Nguyên nóng lên, đẩy nhẹ Trần Miên, khuôn mặt nghiêm túc, “Chỗ này cách nhà không xa, anh chú ý hình tượng đi.”
Trần Miên yêu cực cái bộ dáng giấu giếm thẹn thùng này của Giang Vấn Nguyên, ác ý muốn tiếp tục trêu chọc cậu, nhưng đột nhiên lấy tay che dạ dày, “…Tê, đau.”
Giang Vấn Nguyên nhíu mày, “Không phải anh đã hứa sẽ tự chăm sóc tốt cho mình hả? Sao lại bệnh bao tử rồi, đã vậy còn đồng ý đi ăn lẩu cay! Em đến tiệm gần đây mua ít thuốc, anh xin ông chủ chút nước ấm uống thuốc, em đi rồi về ngay.”
Giang Vấn Nguyên chạy vội đến tiệm rồi mang theo thuốc dạ dày Trần Miên thường sử dụng trở về, còn chưa đến tiệm lẩu, xa xa đã thấy Trần Miên cầm lấy một miếng vịt phủ sa tế đỏ rực, đưa lên thổi thổi ——
Trần Miên thấy Giang Vấn Nguyên trở về, vẫy vẫy tay với cậu, cúi đầu cắn một miếng vịt.
Đúng lúc này, một chiếc moto đối diện Giang Vấn Nguyên dùng tốc độ cực nhanh lao vào chợ đêm. Vị trí Trần Miên ngồi đã sát mép đường cái, người nam chạy xe moto chở một úi đồ cồng kềnh. Vài giây tiếp theo, mọi thứ trong mắt Giang Vấn Nguyên như được quay chậm lại khiến cả đời cậu không thể nào quên được. Moto gầm vang lướt đến bên Trần Miên, túi đồ cồng kềnh kia đυ.ng vào gáy hắn, vật nặng đè lên đầu hắn, ép vào xiên thịt còn dư hơn phân nửa.
Xiên tre bén nhọn xuyên qua yết hầu, đâm thủng tuyến yên, một đầu lộ ra sau gáy.
Nháy mắt đó Giang Vấn Nguyên tựa như mắc phải bùa định thân, cả người cứng đờ, không cách nào động đậy. Chiếc moto đυ.ng vào Trần Miên không có ý dừng lại lao vυ't qua. Những hạt nhỏ vụn màu đen bay ra từ nón bảo hiểm của lái xe, giương nanh vuốt quay cuồng rồi biến mất như khói bụi trước mặt Giang Vấn Nguyên.
Sau tất cả, ký ức cậu chỉ còn lại vài đoạn ngắn.
Trần Miên không chết ngay cũng không thể nào nói chuyện, hắn nằm trong l*иg ngực Giang Vấn Nguyên, cầm lấy tay cậu, trên mặt đầy vẻ không cam lòng, không có sự sợ hãi cái chết đang dần kéo đến. Giang Vấn Nguyên dùng sức ôm lấy Trần Miên song không cách nào cướp lại từ tay tử thần nhiệt độ cơ thể đang từ từ rút đi của hắn. Khi xe cứu thương và Dì Trần, chú Trần đến hiện trường, Trần Miên trút hơi thở cuối cùng trong lòng cậu.
Xe cấp cứu ung dung tới muộn, dì Trần chú trần lòng nóng như lửa đốt, tất cả mang Trần Miên trong ngực cậu đi, cũng mang đi cả trái tim cậu.
Tết năm đó, chú Trần và dì Trần liên tiếp bị bệnh, Giang Vấn Nguyên bận trước bận sau chăm sóc họ, người khác đều nói Trần Miên có được người anh em tốt. Chú Trần không thể nào tiếp nhận cái chết con trai mình đem tất cả mọi oán giận trút lên đầu Giang Vấn Nguyên, chưa bao giờ cho cậu sắc mặt tốt. Dì Trần kiên cường hơn một chút, rất nhanh đã xốc lại tinh thần, xử lý tang lễ cho con.
Trần Miên chết là sự thật, thời gian có thể từ từ chữa lành trái tim họ. Nhưng điều khiến họ không thể chấp nhận được là cảnh sát mãi còn chưa tìm ra tên hung thủ đã hại chết Trần Miên hôm đó.
Giang Vấn Nguyên là nhân chứng đến cục cảnh sát lấy lời khai.
Xiên tra đâm thủng yết hầu Trần Miên là do hắn tự đưa lên miệng, cảnh sát không quan tâm đến chi tiết này thế nhưng nó lại khiến Giang Vấn Nguyên thấy không khỏe. Khi còn sống Trần Miên là người tư duy bình thường, dạ dày hắn đang đau, có thể cơn đau giảm một chút cũng không nên ăn cay ngay lập tức để lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó như vậy, nhưng cố tình, hắn không chỉ ăn, còn chọn miếng cay nhất.
Còn có những hạt nhỏ màu đen bay ra từ nón bảo hiểm của người chạy moto, việc này được Giang Vấn Nguyên nhấn mạnh với cảnh sát song họ cũng không coi trong chuyện này. Bọn họ điều tra camera gần quán lẩu, dùng kỹ thuật cử lý chất lượng hình ảnh, nhưng mũ bảo hiểm trên người người kia sạch sẽ hoàn toàn không xuất hiện cái gì như lời Giang Vấn Nguyên nói. Cuối cùng họ kết luận là do Giang Vấn Nguyên thấy bạn thân mình chết nên sinh ra ảo giác. Giang Vấn Nguyên cũng xem qua camera, nhưng cái đó là ảo giác thật sao?
Chú và dì Trần dần dần tiếp thu sự thật con trai đã chết, tỉnh lại một lần nữa. Sau khi Trần Miên mất, Giang Vấn Nguyên máy móc dựa theo quỹ đạo tiếp tục sinh hoạt, đi học, thực tập, không ai biết, cậu mới là người không cách nào tiếp nhận cái chết kia. Có lẽ chính sự không cam lòng đó mới khiến cậu trở thành người chơi trong trò chơi Bàn tròn…
Giang Vấn Nguyên lấy được chìa khóa tủ sát ngân hàng của hắn, sáng 9h cùng ngày thì đến địa chỉ viết trên giấy. Trải qua ít thủ tục, Giang Vấn Nguyên được nhân viên ngân hàng dẫn đến tủ sắt Trần Miên thuê. Sau khi nhân viên rời khỏi, Giang Vấn Nguyên hít sâu vài hơi, nhẹ nhàng mở tủ.
Một chiếc hộp màu đen to bằng bàn tay đặt gần cửa, phía dưới hộp có một tấm card.
Giang Vấn Nguyên lấy hộp ra, mở nắp, một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản phóng khoáng rơi vào mắt cậu. Ở sườn nhẫn khắc tên viết tắt của Trần Miên: CM*. Giang Vấn Nguyên mở tấm thϊếp, mặt trên viết: Giang Vấn Nguyên, nguyện chúng ta cùng nhau bước trên quãng đường còn lại, đầu bạc chẳng chia lìa.
*Pinyin của Trần Miên (陈眠) là “Chen Mian”.
Nếu Giang Vấn Nguyên không tiến vào trò chơi Bàn tròn, cậu nhất định sẽ lại khổ sở, lại cảm động.
Nhưng hiện tại, cậu nhìn vật bị nhét sâu trong tủ, đưa tay lấy nó ra. Đó là một con rối không mặt chạm bằng xương trắng tinh khiết, trong nháy mắt cầm lấy con rối, năng lực đặc thù của nó xuất hiện trong đầu cậu, năng lực của nó có vẻ là đặc thù nhất trong tất cả con rối ——
Con rối không mặt, năng lực chỉ có thể sử dụng ngoài trò chơi Bàn tròn, nội dung năng lực: Rời khỏi trò chơi Bàn tròn.
Một giây này, không khổ sở, không tuyệt vọng, chỉ có đốm lửa không tên thiêu đốt lòng ngực Giang Vấn Nguyên, đau nhói.
Rốt cuộc là nguyện vọng gì có thể khiến Trần Miên không tiếc mạng mình đánh cược, cho dù lấy được con rối rời khỏi trò chơi, vẫn tình nguyện để lại cho người hầu như không có khả năng trở thành người chơi là cậu, cũng không muốn tự mình rời khỏi đó? Nguyện vọng này so với chuyện được ở bên người mình yêu có lẽ quan trọng hơn rất nhiều lần, Trần Miên lại không lộ ra chuyện gì trước mặt Giang Vấn Nguyên.
Giang Vấn Nguyên mang theo con rối chạm xương này trở lại ký túc xá.
Cậu lấy cái cân điện tử độ chính xác cao đã mua ở vòng hai ra, đặt con rối lên, 56.70g.
Con rối hề 12.60g, con rối công chúa 16.80g.
Khi cầm con rối không mặt Giang Vấn Nguyên cảm thấy trọng lượng hơi không ổn, hơn nữa cậu phát hiện trọng lượng con rối trong hiện thực đều là bội số của 2.1. Con rối hề là 6 x 2.1g, con rối công chúa là 8 x 2.1g, con rối không mặt… 27 x 2.1g. Theo ký ức của Giang Vấn Nguyên, màn chơi con rồi hề đã chết 6 người, màn chơi con rối công chúa chết 8, mà trọng lượng linh hồn con người, là 21g.
Mặc kệ suy đoán trong lòng Giang Vấn Nguyên có chính xác không, trò chơi Bàn tròn không phải một cỗ máy cầu nguyện vạn năng vô hại.
Giang Vấn Nguyên đặt ba con rói cạnh nhau, dùng điện thoại dự phòng mở diễn đàn. Ở mục thông báo cậu nhận được hai yêu cầu kết bạn, một cái từ “Tôi là lương dân”* và “Người chơi cùi bắp đường còn xa”, căn cứ phong cách đặt tên, không khó đoán chủ nhân tài khoản là ai. Giang Vấn Nguyên đồng ý yêu cầu, click mở khung chat của “Bất Tiếu Ngoạn Gia”**: Trương Thần, tôi muốn nhận dẫn người mới, cậu có thể cho vài đề nghị không?”
*người dân hiền lành lương thiện.
**Tài khoản của Trương Thần, người chơi chung màn đầu với Giang Vấn Nguyên, lúc nào cũng treo nụ cười vô hại trên mặt. Nghĩa tài khoản là người chơi “Không cười”.
Trương Thần phản hồi rất nhanh, còn liên tiếp gửi: ???????
Bất Tiếu: Trộm tài khoản?
Bất Tiếu: Con mẹ nó anh là ai?
Bất Tiếu: hay diễn đàn bị lag, tin nhắn gửi tùm lum?
Giang Vấn Nguyên lạnh nhạt, Miên Miên: Diễn đàn không có lag, là tôi. Cậu còn nhớ rau hẹ trên răng cửa ngày hôm sau không.
Bất Tiếu: Dừng dừng dừng! Em tin anh! Không phải hôm qua mới vào màn hả, bây giờ đã nhận úy thác?
Miên Miên: Ừ, cậu có giới thiệu gì không.
Bất Tiếu: Nhận ủy thác không thể nhận bừa, có vài đơn hàng chỉ là bẫy rập, vô ý một chút sẽ bỏ mạng. Nếu anh muốn nhận đơn tốt nhất nên gia nhập tổ chức đáng tin cậy. Tổ chức xét duyệt qua đơn, ít nhất không cần lo lắng bị bẫy, thù lao cũng đảm bảo hơn. Nhưng mà tổ chức đáng tin không dễ tìm, điều kiện tuyển người cũng cao. Đơn cử như tổ chức Phong Diệp tụi em, nếu em giới thiệu thì cũng phải trải qua ba màn khảo sát mới được.
Miên Miên: Quá chậm, tôi muốn nội trong hai ngày vào màn.
Bất Tiếu: Anh sao vậy, tại sao sốt ruột muốn vào đó?
Miên Miên: Cái này quan trọng hả?
Bất Tiếu: Nếu anh nói em biết nguyên nhân, em có thể suy xét đến chuyện tìm ủy thác cho anh.
Miên Miên: Tôi muốn vào trò chơi làm thực nghiệm, nội dung cụ thể không thể nói với cậu được.
Bất Tiếu: …
Một lát sau, Trương Thần hồi phục nói: Tổ chức tụi em có một ủy thác luôn không có ai nhận, ngày mai vào màn. Cô ta dùng con rối bói nội dung màn chơi, là chủ đề dịch bệnh rất khó giải quyết. Không rõ nguyên nhân truyền nhiễm, một khi bị lây nhiễm, toàn thân sẽ mọc răng, giữa hai ngón tay, mắt đều sẽ mọc từng hàm từng hàm răng, vết thương bị vũ khí cắt ra cũng sẽ mọc ra hàm răng mở rộng. Không chỉ có vậy, hàm răng quỷ quái đó sau khi xóa đi vẫn sẽ mọc lại, miệng vết thương cũng không khép lại. Ủy thác loại này, anh cũng muốn nhận hả?
Đôi mắt Giang Vấn Nguyên như màn đêm đen đặc, chậm rãi đánh hai chữu trong khung chat: Tôi nhận.
Ở một thành phố xa nào đó, trong phòng học cấp ba nào đó, Trương Thần dùng chồng sách cao cao chắn lại tầm mắt giáo viên, nhìn chằm chằm điện thoại yên lặng thở dài. Rốt cuộc là thực nghiệm cái gì có thể khiến một người không màng đến nguy hiểm lớn như vậy để tiến vào trò chơi?
…