Hội Thất Phân.
Gần đây thứ mà hội Thất Phân luôn tìm kiếm chính là tung tích của Mặt Đồng. Chẳng qua chuyện này bảo mật cấp bậc rất cao, đại đa số thành viên đều không biết mình đang tìm kiếm manh mối có ý nghĩa gì. Rốt cuộc, nếu tin tức hội phó của hội Thất Phân đã từ chức rồi bỏ trốn được lan truyền, nó sẽ gây ra một chấn động lớn.
Nhớ tới cái này Lạc Cửu Âm liền đau đầu.
Quỷ ảnh Tạ luôn làm việc cho Mặt Đồng rất chân thành, nhưng số tiền mà Mặt Đồng cuốn đi tra mãi cũng không tra ra.
Lạc Cửu Âm cũng không thèm để ý đến năm vạn đó, thứ anh muốn chính là người.
Nhưng mặt nạ bằng đồng có hiệu quả che giấu ẩn mệnh rất tốt, anh muốn tìm Hà Ngự bằng thủ đoạn siêu nhiên là không thể dùng được. Cậu lại thay đổi luôn cả thân phận và khuôn mặt, cho dù là đi ngang qua các thành viên của hội Thất Phân thì họ cũng không nhận ra được.
Trông cậy đám nhân viên cấp dưới khác nào như mò kim đáy biển, vẫn là tự mình làm thì đáng tin cậy hơn. Lạc Cửu Âm nhắm mắt lại, vứt bỏ hết thảy tạp niệm.
Một vùng biển rộng lớn và im lặng nổi lên. Đây là linh tàng của anh.
Chúng sinh đều có linh tàng, linh tàng như là chất kết dính giữa thể xác và linh hồn. Linh tàng càng mạnh, sự kết nối của linh hồn càng ổn định, người sinh ra có một linh tàng mạnh sẽ xuất hiện những khả năng dị thường; linh tàng quá yếu, linh hồn sẽ không ổn định, cũng có khả năng có năng lực dị thường, tỷ như dễ đυ.ng chạm đếm âm linh, hay mắt âm dương.
Linh tàng hết, người cũng sẽ chết. Diệt Linh Sư tu hành chính là thì tu luyện linh tàng,
Nếu có người nhìn thấy linh tàng rộng lớn như biển này của Lạc Cửu Âm, chắc chắc sẽ kinh sợ. Linh tàng của người bình thường, chỉ có thể chứa được ba ngọn, và một người sinh ra với thể chất đặc biệt chỉ có thể chứa được tối đa mười ngọn. Diệt linh sư tu luyện càng lâu, trăm ngọn đã có thể trấn áp một phương.
Bất quá, linh tàng của người bình thường sẽ không êm đềm như biển lớn, mà là như hoạt bát giống như ngọn lửa. Một linh tàng cũng không phải mặn đắng như nước biển, mà là trong trẻo dầu thắp.
Cái gọi là dầu hết đèn tắt, linh tàng cạn kiệt, thọ mệnh cũng liền hết.
Quỷ quái không có linh tàng.
Mà linh tàng giống như biển này…… Rốt cuộc là thứ gì?
Trong linh tàng biển cả rộng lớn của Lạc Cửu Âm, có một sợi chỉ vô cùng mảnh khảnh, như có như không, nó đang dẫn theo một hướng. Ở cuối sợi tơ, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng như núi, tưởng chừng như đang bồng bềnh trên biển nhưng lại bị mây và sương mù che phủ, rất khó nhìn và chạm vào.
Anh và Hà Ngự có mối liên kết với nhau, nhưng bởi vị chức năng ẩn mệnh của mặt đồng, khiến cho cảm ứng có loại liên kết này trở nên mờ nhạt.
Nhưng Lạc Cửu Âm rất có kiên nhẫn.
Anh chậm rãi bắt giữ được cảm giác mơ hồ này, rốt cuộc trong một nháy mắt, anh đẩy ra hết thẩy mây mù che chở.
Lạc Cửu Âm đột nhiên mở mắt ra, trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
……
Cửa hàng thú bông.
Hà Ngự mang hoa trở lại, chọn một chỗ trong sân rồi bắt đầu đào hố.
Bởi vì cậu không thể để cây thực vật sống trong không gian âm ảnh của Tiểu Than Cầu, cho nên lần cậu mang về không nhiều lắm.
Cậu đã thêm phương thức liên hệ của chủ tiệm “Nhị đại gia”, chuẩn bị dự định khi nào có thời gian rảnh rỗi sẽ thuê xe kéo về.
Trừ hoa ra, Hà Ngự còn mua một cái giỏ tre nhỏ, tìm một chiếc khăn kẻ sọc để lót vào rồi đặt ở hành lang. Cậu nhặt những quả bóng tennis cũ trong sân, cho vào một chiếc giỏ tre nhỏ và bắt đầu đào một cái hố ở một nơi đã chọn.
Mới vừa đào hảo hố đất, nữ hàng xóm Quan Kỷ Yên từ lầu trên chung cư mở cửa bước ra, cô ấy vẫn như cũ, dáng người gầy gò, vai gù, đầu cúi xuống, mái tóc hoa râm nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
Quan Kỷ Yên cầm trên tay một chiếc túi nhựa màu đen trông rất nặng, khi cô ấy đi ngang qua cửa thú bông, cô ấy quay lại và nhìn thấy Hà Ngự ở bên trong, thì thầm nhỏ giọng: "Cảm ơn."
Bước chân của cô ấy không dừng lại, cũng mặc kệ Hà Ngự có nghe hay không, nói xong trực tiếp liền đi rồi.
Hà Ngự cong cong đôi mắt, lại cúi đầu chôn phân bón, lấy hoa ra khỏi chậu. Rễ khỏe lấp đầy chậu và giữ chặt đất.
Sau cửa kính, Trần Thạch mặc bộ đồng phục khủng long úp mặt vào kính cùng với con búp bê để nhìn ra sân.
Hà Ngự không cho Trần Thạch giúp đỡ, bởi vì cậu chỉ cho Trần Thạch một phần tiền lương. Cầm tiền lương làm nhân viên cửa hàng thì chỉ cần làm nhân viên cửa hàng là được, cậu không phải nhà tư bản hiểm độc bắt ép nhân viên làm công việc của hai người đâu!
Trần Thạch chọc chọc búp bê vải trong lòng ngực: “Cô nói xem, vì sao cô ta lại nói lời cảm ơn với ông chủ vậy?”
Búp bê vải chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc! Lần trước tiểu Cốc tới trong tiệm, không phải ông chủ đã tặng nhóc một con thú bông sao!”
“Ý tôi không phải như vậy…… Này!” Trần Thạch vỗ vỗ đầu.
Búp bê vải mới nghe cũng không hiểu ý của anh ta, anh ta đành phải giải thích: “Từ lần trước sau khi tiểu Cốc vào tiệm, phòng trên lầu cũng không còn ầm ĩ nữa. Tôi nghi ngờ ông chủ đã làm gì đó, cho nên nhà bọn họ mới ổn hơn. Tôi đoán Quan Kỷ Yên cảm ơn ông chủ cũng vì lý do này.”
“Vậy ông chủ đã làm cái gì?”
“Làm sao tôi biết được.”
Trong sân, Hà Ngự ngẩng đầu, vuốt mái tóc rối che khuất tầm mắt, cười kiêu ngạo, ánh nắng chiếu vào lúm đồng tiền thấp thoáng trên má trái.
Hoa mình tự chọn đúng là đẹp quá đi!
【 tác giả có chuyện nói 】
Quỷ ảnh Tạ: Không thật thành như thế làm sao đạt được sự ưu ái của Mặt đồng đại nhân.
Mục tiêu của ngày hôm nay cũng là tiến gần hơn một bước tới Mặt Đồng đại nhân!