“Tôi đã chụp ảnh.” Quý Sơn Dao lại lấy di động ra. Gửi qua một tấm hình.
Máy ảnh thông thường không thể chụp được ma quái, cái Quý Sơn Dao dùng chính là sử dụng một chiếc điện thoại di động đặc biệt do Cục Linh Sự sản xuất, được kết hợp giữa linh thuật và công nghệ cao.
Nhân viên công tác nhanh chóng tải lên bức ảnh.
Con ma trong ảnh có nước da xám xịt, trên mặt có vài vết máu, hộp sọ bên phải bị móp, như bị ai dùng búa nặng đập vào.
“Hình dáng trước khi chết không bị phá hủy nghiêm trọng, tra lên rất dễ.” Nhân viên công tác nhẹ nhàng thở ra.
Thông thường bộ dáng mà ma quỷ xuất hiện sẽ như lúc nó mới chết, chỉ có nhìn ra bộ dạng ban đầu của ma quỷ mới dễ điều tra được nó. Người chết bị chết thiêu thì không được.
Chẳng được bao lâu, máy tính đưa ra kết quả so sánh.
“Là một tên tội phạm bị truy nã!” Nhân viên công tác kinh ngạc nói.
Quý Sơn Dao mò lại gần xem.
Người này là một trong những tên tội phạm trong vụ cướp tiệm vàng vài năm trước, tất cả những tên tội phạm khác đều bị bắt, nhưng người đàn ông này là kẻ duy nhất vẫn đang bỏ trốn.
Những gì còn phải làm chính là để cảnh sát vào cuộc tìm kiếm xác của anh ta.
“Vất vả cho cô rồi!” Nhân viên công tác khen nói: “Cũng may có cô hỗ trợ, bằng không không biết phải kiếm đến khi nào nữa!”
Quý Sơn Dao hơi nhếch khóe miệng, lại nhanh chóng bình tĩnh lại: “Nên làm.”
Chờ những người khác bắt đầu bận rộn với công việc của mình, Quý Sơn Dao mới lặng lẽ sụp bả vai xuống.
Mệt mỏi quá đi mà.
Sau khi làm xong, Quý Sơn Dao đến phòng tư liệu hồ sơ nhờ nhân viên quản lí tra tư liệu: “Ở trên con đường Bắc Tuyền có một Địa phược linh, trong cục có ghi chép lại không?”
Cô ấy nhớ rất rõ Địa phược linh đó đã đi theo chủ cửa hàng thú bông cũng trên đường cái đó. Nhưng lúc đó cô ấy nhận được tin tức của tên ma tội phạm truy nã này, chỉ có thể để lại một cái túi thơm sau đó rời đi.
Thông tin quá cũ và chỉ có tài liệu giấy, tìm kiếm hơi rắc rối. Nhưng thái độ của nhân viên quản lí rất thân thiên, Quý Sơn Dao là Diệt Linh Sư nổi danh trong Cục Linh Sự, tiền đồ sáng lạn.
“Có, là tư liệu của nhiềm năm về trước. Ở phòng số 2 hồ sơ C7-46-015.”
Quý Sơn Dao đi đến phòng hồ sơ số 2.
Phòng hồ sơ tổng cộng có 6 gian, càng xếp hàng xa, nguy cơ càng cao. Phòng lưu trữ 2 lưu trữ tất cả các tập tin với vụ án cấp thấp.
Hôm nay cô ấy đi đến ngoại thành hoàn thành nhiệm vụ, không nghĩ tới lúc đi qua đường Bắc Tuyền lại thấy một con Đại Phược Linh đi theo sau một thanh niên.
Quý Sơn Dao nhìn tình hình lúc đó, cảm thấy Địa Phược Linh kia không giống muốn trả thù, ngược lại giống như bị hấp dẫn bởi thứ gì đó trên người chàng thiếu niên kia. Có lẽ thể chất của thiếu niên đó có gì đặc thù.
Lúc ấy cô ấy không có thời gian nhìn kỹ cũng không có thời gian giải thích, liền để lại cái túi thơm đuổi ma quỷ ở lại tiệm. Dược liệu trong túi được tinh chế đặc biệt, chứa đựng những câu thần chú, có tác dụng cao hơn, có thể che đậy hơi thở, nếu chấp niệm của Địa Phược Linh không đặt trên người thiếu niên đó, thì khi cậu ra cửa dính lên mùi dược liệu, Địa Phược Linh sẽ không nhận ra cậu ấy ngay.
Quý Sơn Dao lật xem tư liệu.
Có ghi chép trong nhiều năm về trước đã có một Diệt Linh Sư đến điều tra Địa Phược Linh này.
Nhưng Địa Phược Linh này đã chôn mình dưới lớp đường đi, muốn diệt trừ nó, nhất định phải hết đường lên.
Ngay lúc đó Diệt Linh Sư kia có đi nghe ngóng qua, phát hiện tính công kích của Địa Phược Linh này cũng không quá mạnh, chỉ tấn công các phương tiện chạy quá tốc độ hoặc say rượu, hoặc lộ diện để hù dọa người lái xe, hoặc khiến lốp xe nổ tung.
Bởi vì nguy hại không lớn, khó có thể xử lý, cho nên Cục Linh Sự đã lắp đặt biển báo giới hạn tốc độ gần đó và chụp ảnh hành vi chạy quá tốc độ rồi đành gác lại.
Trên đời quỷ quái quá nhiều, còn các loại tổ chức kỳ quái cũng nhiều, sức lực của Cục Linh Sự cũng có giới hạn, nên chỉ có thể tập trung vào các trường hợp có nguy hiểm cao, và khẩn cấp hơn. Đối với những hồn ma có thể tạm thời khống chế được thì trước tiên cứ khống chế nguy hại đi, chờ đợi về sau lại xử lý. Giống như Địa Phược Linh này, chờ đến lúc con đường này được tu sữa thì lại xử lý nó sau.
Quý Sơn Dao thả hồ sơ xuống.
Sau khi xác định Địa Phược Linh này không có hại quá nhiều, cô ấy cũng không có ý định để ý quá nhiều đến nó. Dạo gần đây Cục Linh Sự rất bận, tần suất sinh ra ma quái cũng ngày càng tăng, những kẻ điên của Hàng Lâm phái lúc trước đã mai danh ẩn tích, hiện tại không biết sao đột nhiên lại nổi lên.
Những cuộc điều tra về hội Thất Phân vẫn chưa có kết quả. Dạo gần đây hội Thất Phân lại ẩn nấp, các loại hành động lại không dừng lại, ngược lại càng thường xuyên hơn. Hình như bọn họ đang tìm kiếm cái gì đó, cụ thể là cái gì, Cục Linh Sự vẫn chưa thể điều tra rõ ràng.
Nghe nói bên phía tổng bộ vừa xuất hiện được hai người mới rất xuất sắc, cũng đang điều tra về vụ hội Thất Phân này.
Khuôn mặt không biểu tình của Quý Sơn Dao xuất hiện một tia không cam lòng. So với hội Thất Phân, vụ án cô ấy điều tra chỉ là một vụ án nhỏ.
Cô ấy cần phải xuất sắc hơn nữa.
Sau khi sắp xếp lại hồ sơ lộn xộn, Quý Sơn Dao chuẩn bị rời đi. Vừa ra khỏi cửa Phòng Lưu trữ số 2, cô ấy đã nghe thấy người quản lý kho lưu trữ đang tranh cãi với một người khác ở cổng.
“Tôi đã ở đây được mấy ngày rồi, anh cho tôi vào đi mà.” Một người nam trẻ tuổi giọng nói cầu khẩn.
Nhân viên quản lí không kiên nhẫn nói: “Dù cậu ở lại bao lâu cũng vô dụng. Cậu chỉ là người mới, quyền hạn không đủ, làm sao có thể vào phòng hồ sơ được?”
"Ba dãy đầu tiên không mở được à?"
"Ai biết tin tức cậu muốn kiểm tra có ở ba dãy đầu tiên hay không? Tôi không phải đã giúp cậu kiểm tra sao? Trong máy tính không có ghi chép!"
Quý Sơn Dao nhíu nhíu mày.
Loại tình huống như thế này, yêu cầu nhân viên quản lí phải xem danh sách xác định bảo mật cấp bậc của hồ sơ, nếu là một trong ba nhóm đầu, là có thể mở ra.
Năm xưa hồ sơ của Cục Linh Sự quá nhiều, nhiều hồ sơ cũ chưa kịp nhập vào máy tính mà chỉ có danh sách giấy. Này vừa nghe chính nhân viên quản lí lười không chịu tra danh sách giấy, muốn khi dễ người mới đến.
Quý Sơn Dao đi qua, hỏi người mới kia: “Cậu muốn tra tư liệu gì?”
Hạng Dương vừa quay đầu, thấy một thiếu nữ có vẻ mặt vô cảm, thành thật đáp: “Số 32 phố Bắc Tuyền.”
Quý Sơn Dao nhìn nhân viên quản lí, không nói chuyện, hai mắt luôn nhìn chằm chằm.
Trên đầu nhân viên quản lí bắt đầu chảy mồ hôi hột: “A, ha hả, để tôi tra tra danh sách, tôi tra tra danh sách.”
“Cảm ơn cảm ơn!” Hạng Dương vui mừng, nói lời cảm ơn với Quý Sơn Dao.
Quý Sơn Dao lạnh lùng đáp lại, nội tâm có một con chim nhỏ đang nhảy nhót.
Phố Bắc Tuyền……
Cô ấy nhớ khi cô gặp Địa Phược Linh kia cũng ở con phố đó, liền hỏi: “Số 32 là chỗ nào?”
“Là một căn nhà ma, đã lâu không có người ở, nhưng gần đây có người ở trong đó mở cửa hàng bán thú nhồi bông.” Hạng Dương nói.
Cậu ấy cảm thấy ông chủ và nhân viên cửa hàng khá tốt bụng, lúc ấy cậu ấy ngang ngược xông vào nhà người ta, hai người cũng chưa mắng cậu ấy, thái độ còn rất tốt. Vốn dĩ Hạng Dương đã biết căn nhà đó là nhà ma, nhưng không rõ tình huống như thế nào. Cậu ấy lo lắng chủ tiệm cùng nhân viên cửa hàng sẽ gặp được nguy hiểm, cho nên muốn tới tra tra.
Cửa hàng thú bông.
Quý Sơn Dao sửng sốt một chút.
Đó không phải là cửa hàng nơi cô nhìn thấy chủ tiệm bị Địa Phược Linh đi theo sao?