Sau khi ông chủ lớn chọn xong, thì gọi người lái xe đến lấy, nhân cơ hội này chủ cửa hàng giới thiệu thêm một số loại hoa quý phù hợp để ở văn phòng.
Ông chủ lớn trong cửa hàng do dự, ông đặc biệt tìm người xem qua Phong Thủy, ông ta đang cần một chậu cây Phong Thủy, tốt nhất nên quý hiếm, cao quý, ngoại trừ một số loại bị cấm kỵ ra, những cây khác thì không có vấn đề gì. Ông ta vẫn chưa quyết định được nên trồng cái gì.
Trong cửa hàng của Lão Hồ có một chậu lan, được trồng trong chậu lớn và có vài chùm hoa, hoa màu vàng óng, cánh hoa bên dưới giống như những chiếc túi nhỏ, đẹp, quý hiếm và đắt tiền. Một chậu có giá hơn một nghìn.
Ông chủ Hồ ăn nói rất khéo, nói là màu hoa lan vàng thu hút tài lộc, còn nói rằng những cánh hoa như những chiếc túi nhỏ sẽ mang lại tài lộc từ mọi phương, mang đến an ninh, bình yên, làm cho ông chủ lớn vô cùng động tâm.
Đúng lúc này, chiếc xe ông ta gọi đã đến, tài xế ở bên ngoài gọi điện hỏi ông ta đang ở cửa hàng nào.
Ông chủ lớn bảo tài xế đợi ở cửa lớn rồi nói với ông chủ Hồ: "Tôi mua chậu lan đó, anh giữ lại cho tôi trước, tôi đi ra ngoài đón người vào."
Lão Hồ vui vẻ đồng ý, sau khi ông chủ lớn rời đi, ông ta kiêu ngạo đi vòng qua cửa hàng đối diện, nhìn thấy Hà Ngự đang chọn hoa ở bên trong liền nói với chủ cửa hàng: "Có người mua mở hàng à."
Chủ cửa hàng nói "hừm" và không muốn nói chuyện với ông ta. Bọn họ quen biết nhau được một thời gian dài rồi nên rất hiểu nhau. Lão Hồ thích thể hiện khả năng buôn bán của mình.
Lão Hổ tựa hồ không để ý tới thái độ lạnh lùng của chủ cửa hàng, lão Hồ vươn đầu nhìn mấy chậu hoa Hà Ngự đã chọn ra: "Này, buôn bán nhỏ chán lắm, hoa này của ông thì phải trồng hoa cho tốt hơn nữa mới thu hút được khách hàng lớn! "
"Mục đích của việc trồng hoa chẳng phải chỉ để ngắm sao, nếu không cho chúng nở rộ, suốt ngày chờ đợi, hoặc chỉ ngắm một hai bông hoa thì có ý nghĩa gì?" Sau đó, ông ta kể lại kinh nghiệm trồng hoa của mình với những vị khách tụ tập xung quanh để xem Nhị đại gia: "Vừa nhỏ lại vừa hẹp hòi chán thật."
Ông ta vừa nói ánh mắt của ông ta vừa liếc nhìn Hà Ngự với ánh mắt vô cùng kỳ quái. Hà Ngự vừa rồi cũng vào cửa hàng của ông ta, nhưng lại không mua gì cả.
Hà Ngự không thèm để ý đến ông ta.
Trước đây cậu cũng đã từng trồng hoa, cậu cũng rất thích hoa nở đầy chậu, nhưng mà chỉ có thể để cho nó nở được một thời gian, chứ không phải là cậu chưa từng trồng hoa trước đây. Anh ấy cũng thích hoa nở, nhưng không thể để nó một năm nở suốt 365 ngày. Hoa cũng như con người, cần được nghỉ ngơi. Ở các cửa hàng hoa, có cây nở đẹp, có hoa trái mùa nên nở ít là chuyện bình thường. Chậu nào cũng tranh nhau đua nở, hoa sẽ không chịu nổi, khi mua về xong không biết còn sống nổi nữa không chứ đừng nói đến chuyện tiếp tục nở hoa, có sống được hay không còn phải phụ thuộc vào kỹ thuật.
Chủ quán không nhịn được, kiên quyết nói: "Người ta thích loại hoa nào là việc của người ta."
Lão Hồ nhếch môi nói: "Ông hào phóng như vậy, thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ."
Đúng lúc này, ông chủ lớn cùng người của mình quay lại, Lão Hồ quay lại tiệm của mình, mỉm cười với ông chủ lớn: "Ông nhìn xem thủ bút của ông, quá hào phóng!
Chậu hoa này quá đẹp! Rất biết nhìn hàng, vừa nhìn là biết người làm ăn! Ngài nhất định sẽ phát tài! Làm người không được tiết kiệm quá, càng tiết kiệm càng nghèo. Chậu lan này ngài cứ đem đi, bảo đảm tiền vô như nước."
Ông chủ lớn đang định đem chậu lan đi, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói bên cạnh: "Tôi nghĩ đây là hoa lan rừng đúng không?"
Hoa lan rừng là những loài lan được đào từ trên núi xuống, trong đó có nhiều loài là lan rừng bị đào trái phép.
Sắc mặt Lão Hồ cứng đờ: "Cậu thì biết cái gì? Nhìn thoáng qua là có thể biết đó có phải là lan rừng hay sao?"
Hà Ngự liếc nhìn nó: "Không rõ nguồn gốc. Ai biết nó được đào từ đâu?"
Cậu không thể phân biệt được lan rừng hay là lan thuần chủng hay không, nhưng cậu có thể nhìn thấy linh quang. Các loài thực vật khác có linh quang màu xanh lá cây rực rỡ, nhưng linh quang của chậu hoa lan là có hai màu xám và màu xanh xen lẫn nhau. Có âm sát khí mạnh như vậy, chỉ sợ là được đào ở trên phần mộ.
Sau khi Hà Ngự thanh toán xong, cậu cầm theo hoa mình mua rồi rời đi.
Sắc mặt Lão Hồ lúc xanh lúc trắng.
Ông chủ lớn cũng là một người tinh mắt, nhìn thấy mặt ông ta như thế, thì cười ha ha nói xe đầy rồi không thể chất thêm nữa, nói chậu hoa lan này sau này hẵng nói.
Thứ ông ta muốn trồng là hoa lan phong thủy, ai biết hoa lan này được đào từ đâu đến? Đừng phá hỏng phong thủy của văn phòng của ông ta.
Chủ cửa hàng đối diện nhìn một hồi náo nhiệt, nhìn sắc mặt Lão Hồ, trong lòng ông ta nghĩ có lẽ chậu lan đó thật sự là lan rừng, Lão Hồ sợ bị người ta tố cáo nên không dám lên tiếng, nếu không thì theo tính cách của ông ta, sớm đã mắng lại người khác rồi.
Lão Hồ tâm tình không tốt, trừng mắt nhìn về phía này.
Con chim sáo đang nhảy nhót trong l*иg: "Tôi là Nhị đại gia của bạn."
"Sớm muộn gì tao cũng sẽ nhổ lông của mày! "Lão Hồ bực dọc lẩm bẩm.
Chủ cửa hàng vui vẻ đưa cho chim sáo một nắm thức ăn: "Thật là một con chim tốt! Thật là một con chim tốt!"
……
Phân cục Cục Linh Sự ở thành Tấn Nam.
Một cô gái mặt không biểu cảm với mái tóc đuôi ngựa cao bước vào.
Một nhân viên đi tới trước mặt: "Quý Sơn Dao, đã bắt được người chưa?"
Quý Sơn Dao lắc đầu, nghiêm túc nói: "Thân thể của nó đã bị tôi đánh nát, nhưng không tìm căn cơ của Địa phược linh, nó sẽ xuất hiện lần nữa đâu."
Lần này cô đến vùng ngoại ô Tấn Nam chính là để săn ma. Con ma đó lang thang khắp nơi, sau khi Quý Sơn Dao ra tay với nó, cô mới phát hiện ra rằng đó là Địa phược linh.
"Làm thế nào nó có thể được? Phạm vi hoạt động của nó đã vượt xa một Địa phược linh thông thường." Người nhân viên rất ngạc nhiên.
Quý Sơn Dao ngồi vào chỗ ngồi của mình viết báo cáo, cắn bút nói: "Tôi nghi ngờ nó có vật ký thân."
Tuy Địa phược linh bị nhốt ở nơi mình chết, nếu như có vật ký thân, thì có thể theo vật ký thân mà di chuyển rồi.
"Tôi đã tìm thấy cái này."
Cô lục túi và lấy ra một túi đựng tang vật, bên trong chứa một con ong đã chết.
"Dùng vật sống để làm vật ký thân?" Nhân viên cau mày: "Trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con ma nào như vậy ..."
Nếu như con ong này thật sự là vật chủ thì ý nghĩa của vấn đề này sẽ hoàn toàn khác. Điều này đồng nghĩa với việc loại ma mới, Địa phược linh sẽ càng khó đối phó hơn, nói không chừng phía sau có người đang tiến hành luyện loại ma quái này.
Quý Sơn Dao ừ một tiếng: "Không phải dùng vật sống làm vật chủ. Tôi nghi ngờ là phấn hoa."