Không đánh trúng. Không biết có phải nhận được bài học hay không, nhưng lần này Địa phược linh không chịu từ dưới đường chui lên.
Hà Ngự vô cùng tức giận mà đi trở về phòng. Đi ngủ!
Cậu đã thức hai ngày rồi!
Ngày hôm sau, sau khi thức dậy Hà Ngự bắt đầu nghiên cứu năng lực của mình. Sớm muộn gì cậu cũng phải giải quyết Địa phược linh đó!
Hà Ngự cảm thấy rằng, hiện tại bản thân mình khám phá được sức mạnh của Mặt đồng chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Không có cách nào, kiếp trước cậu chỉ là một người bình thường, chưa từng học qua những thứ như thế này.
Hà Ngự có thể chất đặc biệt, nhưng tương ứng, Diệt Linh Sư trừ khi dùng linh lực hoặc pháp khí, bằng không sẽ không thể công kích những ma quái không có thực thể, nhưng Hà Ngự lại có thể công kích được bọn họ, mà trong tay không nhất định phải có pháp khí, chỉ cần trong tay cậu đang cầm bất kỳ đồ vật gì hoặc ném ra đồ vật gì thì đều có thể công kích được ma quái.
Nhưng giả thuyết như các đồ vật này đã xa cậu một thời gian, thì những vật phẩm thông thường này sẽ mất khả năng công kích những ma quái không có thực thể.
Giống như trên người Hà Ngự có từ trường kỳ lạ, sau khi bị từ trường tác động, những vật dụng bình thường này có thể tạm thời ảnh hưởng đến những ma quái không có thực thể, đợi đến khi từ trường giảm xuống, những đặc tính đặc biệt này sẽ biến mất.
Ngoài ra, trước đây Hà Ngự đã kiểm tra sức mạnh, tốc độ, thể lực, v.v. mà người bình thường có thể hiểu và thử nghiệm, khi đó, xung quanh cậu toàn là người của Hội Thất Phân, rất nhiều chuyện không được thuận tiện, vì vậy chuyện này cậu vẫn chưa thử đến cực hạn. Hà Ngự dự định sẽ tiếp tục thử lại.
Một lúc sau, Hà Ngự đã thử nghiệm xong. Vì tránh gây thiệt hại, cậu vẫn không thử đến cực hạn.
Có chút rắc rối. Môi trường ở nhà là thế này, cậu không thể vì muốn thử nghiệm sức mạnh mà nhổ cây trong tiểu khu lên chứ?
Hà Ngự thở dài.
Hơn nữa, thực lực hiện tại của cậu tuy mạnh nhưng cũng rất hạn chế, chỉ cần không “cách sơn đánh ngưu”*, nếu muốn giải quyết Địa phược linh thì tất nhiên sẽ phá hoại mặt đường.
*Trong võ học vốn ban đầu là để hình dung việc các cao thủ sử dụng Phách Không Chưởng, Vô Hình Thần Quyền lấy hư kình đả thương người khác.Nhưng không thể nào vận nội lực ra ngoài vượt
quá hai trượng.
Tiểu Than Cầu cảm giác được tâm tình của cậu không được tốt, từ trong cái bóng đi ra, biu~mở một bông hoa cho cậu xem.
Hà Ngự không khỏi cười lớn, cầm nó lên.
Tiểu Than Cầu ở trong lòng bàn tay cậu co lại thành một quả bóng nhỏ, mềm mềm lại có độ dẻo dai rất tốt.
"Mày có thể chui xuống lòng đất không?" Hà Ngự hỏi.
Tiểu Than Cầu gật đầu. Lòng đất cũng là lĩnh vực của cái bóng, tuy có thể chui xuống nhưng nó lại không đánh lại Địa phược linh mà.
Tiểu Than Cầu nản chí, từ trong lòng bàn tay của Hà Ngự tan đi, biến thành một bóng màu mực chảy giữa các ngón tay của cậu.
"Không sao đâu, mày vẫn còn nhỏ mà."
Tiểu Than Cầu phủ lên gối Sa Điêu, ah ư đem nó nuốt vào, sau đó bò vào lòng Hà Ngự rồi nhổ chiếc gối ra.
Hà Ngự ôm gối, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Không gian âm ảnh của Tiểu Than Cầu chỉ có thể chứa những vật thể chết. Trước đây ngoài củ của hoa dương tử kinh, cậu đã bỏ vào không gian âm ảnh để làm thí nghiệm ra, thì cậu chỉ còn lại cây hoa dương tử kinh.
Nghĩ đến đây, Hà Ngự nghĩ tới sân sau vẫn còn trống trải nên quyết định đi chợ hoa, chợ chim và cá xem thử.
Cỏ dại ở sân sau của cậu đã được dọn sạch trong quá trình trang trí lại ngôi nhà, rồi đào thêm một cái ao nhỏ nhưng vẫn chưa trồng được gì. Cậu dự định sẽ tự mình sẽ xử lý, hai ngày trước bởi vì chuyện của Địa phược linh nên không còn tâm trí để làm, vừa hay hôm nay đi xem thử.
Hôm nay là ngày nghỉ, trong chợ có rất nhiều người.
Chợ hoa, chim và cá được chia thành các loại theo thú nuôi hoa, chim và cá, nhưng nhiều cửa hàng sẽ bán một số loại cùng nhau, chẳng hạn như treo một vài l*иg chim ở chợ hoa và nuôi một vài con cá trong hồ. Xung quanh có cây cối, không khí ẩm ướt, trong lành, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo, như tiếng chim hót trên núi.
Hà Ngự đang rất phấn chấn.
Cậu phát hiện ra rằng trên thực vật cũng có linh quang. Một số trong số chúng trông như đang nở rất nhiều hoa, nhưng linh quang lại rất nhạt, vừa nhìn đã biết đó dường dùng quá nhiều thuốc sinh trưởng, đem về nhà cũng sẽ không sống được mất ngày sẽ chết. Một số loài hoa trông rất bình thường, nhưng linh quang có mạnh có yếu, nên rễ của chúng sẽ khác nhau.
Hà Ngự vừa bước ra khỏi một cửa hàng như vậy thì đột nhiên nghe thấy một tiếng "Xin chào!" từ cửa hàng đối diện.
Hà Ngự quay người nhìn lại, cửa hàng này không lớn, trước cửa cửa hàng có một chậu Lan Điếu lớn, dưới tán lá tươi tốt của Lan Điếu này, có một đoàn linh quang sống động.
Cậu bước tới, gạt đám lá của Lan Điếu sang một bên, phía dưới treo một cái l*иg chim, trong đó có một con chim sáo, đang đứng trên lên giá, nghiêng đầu nhìn Hà Ngự bằng đôi mắt đen tròn:
"Xin chào quý khách !"
"Mày tên là gì?" Hà Ngự nghiêng người trêu chọc con chim này.
Con chim sáo nhảy lên nhảy xuống hai lần, mở miệng nói bằng một giọng nói rõ ràng:
"Tôi là Nhị đại gia của bạn."
Hà Ngự:?
Chủ quán từ bên trong bước ra, mỉm cười: "Tên của nó là Nhị đại gia, cậu đến xem hoa sao?"
Nhị đại gia nhảy cẫng lên và hét lên: "Mua hoa, mua hoa! Cung hỷ phát tài!"
Những vị khách khác cũng bị Nhị đại gia thu hút, tụ tập quanh cửa trêu chọc con chim này.
Hà Ngự bước vào cửa hàng và nhìn xung quanh, cây trong cửa hàng này đều tốt. Cậu không muốn đi lòng vòng xem nữa, nên quyết định mua ở cửa hàng này, cửa hàng hoa mà cậu vừa xem qua cũng có người tới mua, cửa hàng có tên là Nhà hoa Lão Hồ, tuy cây cối bên trong đều dùng thuốc sinh trưởng, linh quang mơ hồ, nhưng nhìn từ bên ngoài giống như đang nở thành từng chùm, thật sự rất bắt mắt. Người mua hoa dường như là một ông chủ lớn, muốn đặt mua để về trang trí công ty.