Thà Làm Cá Mặn Còn Hơn Làm Phản Diện

Chương 25: Tất cả đều tại con ma đó

Vừa đến buổi chiều, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao bước vào, vẻ mặt không biểu cảm, không nói một lời, hình như cô ấy không mấy hứng thú với những thứ trong cửa hàng, nhưng cô ấy rất thích thú với những thứ bên trong cửa sổ, nhìn cách bố trí một lúc lâu và cứ lang thang khắp các kệ khác nhau.

Trần Thạch thấy bộ dạng này của cô ấy liền hiểu, chính là chứng sợ mua sắm, là loại người rất sợ người khác giới thiệu hàng quá nhiệt tình. Nhưng là nếu nhìn lâu như vậy, đó chính là động lòng, muốn mua rồi, có ý mua. Muốn giới thiệu hàng với loại người này cần phải có một chút kỹ xảo.

“Cô tùy ý xem sao? Nếu cô cảm thấy hứng thú có thể nói tôi, tôi sẽ giới thiệu thêm.” Trần Thạch không đứng quá gần cô gái này, bảo trì một khoảng cách đủ để cô ấy thấy thoải mái.

Anh ta đưa tay nhặt lên một con búp bê thỏ nhỏ lớn hơn lòng bàn tay một chút, chỉ ra phía dưới, nơi có một lỗ hở. Trần Thạch đưa tay vào, ngón cái và ngón út vào tay trái và tay phải của thỏ bông, ba ngón còn lại chia làm hai nhóm, duỗi thẳng vào tai thỏ. Tay anh ta hơi động, con thỏ bông liền cúi đầu khom lưng, vỗ tay, hai lỗ tai xoay chuyển.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa vẫn không nói một lời, nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào con nhỏ bông đang tỏa sáng rực rỡ.

“Rất nhiều thú bông trong cửa hàng của chúng tôi đều ẩn giấu sự khéo léo nhỏ bé như vậy.” Trần Thạch nói. Anh ta còn chuẩn bị lại giới thiệu mấy cái, nhưng lực chú ý lại bị hấp dẫn vởi bên ngoài cửa hàng.

Hà Ngự sau khi đến nhà bà Tôn ăn cơm ké xong đang đi về. Khi đi qua vạch qua đường, Địa Phược Linh kia lại đi theo sau lưng cậu!

Trần Thạch không khỏi dâng lên cảm giác kính sợ với Địa Phược Linh. Đã bị ông chủ đánh đến vậy còn dám đi theo, lợi hại!

Địa Phược Linh càng dán càng gần, theo sau lưng Hà Ngự không ngừng nuốt nước miếng!

Hà Ngự:……

Ban ngày ban mặt trên đường có quá nhiều người, cậu nhịn!

Nắm tay Hà Ngự siết càng ngày càng chặt, khi quay lại cậu trực tiếp đi về phía sau cửa hàng với vẻ mặt u ám.

Cô gái cột tóc đuôi ngựa nhìn bóng dáng Hà Ngự, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Đó là chủ tiệm của các anh sao?”

“Đúng vậy.” Trần Thạch vội lấy lại tinh thần, lại bắt đầu giới thiệu: “Loại búp bê vải này rất được ưa chuộng, có thể đặt ở trên giường cũng có thể làm gối ôm, chất lượng được làm rất tốt không dễ bị mất hình dạng đâu. Bụng nó cũng có thể mở ra từ chỗ này, bên trong có thể chứa đồ vật, bên trong còn có dụng cụ phát ra âm thanh.”

Cô gái đó giống như không có tâm tư, có lệ trả lời “Vâng Vâng”, tùy tiện đi hai vòng cửa hàng, ở cửa tủ kính ngắm nhìn xong liền đi.

Trần Thạch thở dài, nói chuyện nhỏ với búp bê vải trên quầy: “Khó khăn lắm mới có khách đến, lại bị ông chủ dọa chạy mất.”

Búp bê vải không động đậy.

Trần Thạch tiếp tục nói: “Cô nói thử xem sao lá gan cái tên Địa Phược Linh đó lớn như vậy? Bị đánh bộ không biết đau hả?”

Búp bê vải không nói chuyện. Cô ấy chưa bao giờ bị đánh..

Trần Thạch giật giật cái mũi, nghi hoặc nói: “Cô có ngửi thấy trong cửa hàng có mùi gì lạ lạ không?”

Búp bê vải cũng đi theo giật giật cái mũi, đánh cái hắt xì, nặng nề gật đầu.

Trần Thạch tìm nửa ngày, không tìm được nơi phát ra mùi lạ, nhưng cũng không dám đi làm phiền ông chủ đang không vui vẻ.

Thời gian càng trôi qua, mùi sẽ càng nồng. Khi cửa hàng đóng cửa để dọn dẹp vào ban đêm, mùi hôi đã bốc lên rõ rệt.

Trần Thạch theo mùi này đến trước cửa tiệm, lúc trước anh ta đã tìm qua chỗ này rồi, nhưng không phát hiện gì cả.

Để bắt mắt khách hàng, trước cửa hàng đặt một con búp bê vải cỡ siêu lớn. Trần Thạch cầm nó lên. Ngửi ngửi thử.

Mùi hôi là từ chỗ này phát ra!

Trần Thạch lật con búp bê lại, mở khóa kéo sau lưng, từ trong bụng búp bê lấy ra một cái túi nhỏ.

Trần Thạch giơ cái túi lên mũi ngửi:……

Nôn!

Trần Thạch nộp cái túi này lên cho Hà Ngự, đem túi vải mở ra đồ những thứ bên trong lên tắm vải.

Bên trong có một số loại thuốc thảo dược Trung Quốc, bao gồm lá ngải cứu, hoắc hương, xương bồ, v.v.

Đây là một phương thức trừ tà, có trong tài liệu trước đó Khương Hiền gửi cho cậu, có rất nhiều cách mà người bình thường có thể xua đuổi tà ma, và công thức gói này cũng được bao gồm trong đó. Nhưng cùng lắm thì mùi đó cũng làm ma quỷ khó chịu và đuổi chúng đi, giống như một người ghét mùi tỏi vậy. Nhưng nếu như trêu chọc bọn ma quỷ tức giận, để người ta muốn gϊếŧ chết người thì cái túi này vô dụng.

Hà Ngự lận ngược cái túi lại. Túi nhìn bên ngoài như vải trơn, rất đơn giản nhưng bên trong lại thêu chỉ bạc. Những mẫu thêu này rất tinh tế và trông không giống những mẫu trang trí thông thường mà giống như một loại bùa nào đó để tăng cường tác dụng của các loại thảo mộc trong túi.

Trần Thạch bị mùi này làm cho chảy nước mắt, ngồi xổm một bên che lại cái mũi, ôm mũi lại, kể cậu nghe về vị khách kỳ lạ hồi sáng.

“Hôm nay chỉ có cô gái đó chạm vào con búp bê ở cửa, chắc chắn thứ này là do cô gái đó để lại rồi!”

“Cô gái đó vừa thấy tôi trở về liền rời đi sao?” Hà Ngự hỏi.

Trần Thạch gật đầu: “Vốn dĩ cô gái đó định đến mua đồ, sau khi thấy ông chủ quay trở về, xem hai vòng cửa hàng liền rời đi.”

Hà Ngự đang suy nghĩ gì đó.

Nếu một vị khách có thể lấy ra loại túi thơm này, chắc chắn là hiểu cái gì đó. Đột nhiên cô gái đó để lại thứ này, chắc là cảm thấy bên cạnh cậu có ma quái gì đó. Nếu cô ấy nhận ra Trần Thạch là ma, chắc chắn không chỉ để lại túi thơm này để đứt dây động rừng. Như vậy xem ra, cô ấy đã phát hiện ra Địa Phược Linh đi theo sau cậu lúc đó.

Cô gái đó chỉ là người bình thường hiểu một chút chuyện siêu nhiên? Hay là người của Cục Linh Sự? Hay là…… Người của tổ chức khác?

Mà mặc kệ lai lịch của cô gái cột tóc đuôi ngựa đó là gì, thì tóm lại vẫn do Địa Phược Linh đưa tới.

Buổi tối lại phải đi đánh nó một trận mới được!