Vai chính, có nghĩ là cái phiền toái lớn. Đối với mục tiêu làm cá mặn của mình, quả thực chính là kẻ thủ lớn nhất!
Nhưng không phải Hạng Dương nên ở Cục Linh Sự lăn lộn sao? Vì sao lại chạy đến thành Tấn Nam hẻo lánh này?
Hạng Dương vẫn không yên tâm hỏi: “Tôi nhớ rõ chỗ này lúc trước vẫn chưa từng có ai ở, vì sao các anh lại chuyển đến đây? Căn nhà này không tốt lắm đâu, nếu các anh có cảm giác cái gì đó không đúng, hãy gọi điện thoại ngay cho tôi.”
“Mới chuyển đến vài ngày thôi.” Hà ngự thử hỏi: “Cậu vẫn luôn ở lại thành Tấn Nam sao? Không đi đến các thành phố khác à?”
Hạng Dương gật đầu, lại lộ ra điểm vẻ mặt trẻ con: “Tôi vẫn luôn ở nơi này, về sau có thể đến thành phố Tùng Âm.”
Thành phố Tùng Âm là thành phố đặt tổng cục bộ Cục Linh Sự.
Hà Ngự hiểu rồi, cậu đã xuyên không hơi sớm.
Đây là thời điểm bắt đầu của quyển tiểu thuyết, nhân vật chính Hạng Dương được chuyển đến trụ sở tổng bộ của Cục Linh Sự vì lý lịch xuất sắc, nhưng hiện tại Hạng Dương chỉ là một tân binh, quanh quẩn ở phân cục của thành phố Tấn Nam.
Hà Ngự cảm thấy đau tim quá đi.
Trăm phương nghìn kế muốn né tránh cốt truyện, kết quả trực tiếp đυ.ng phải phiền toái lớn nhất trong này.
Trần Thạch rất biết chuyện, tiếp nhận câu chuyện và lừa đuổi Hạng Dương đi rồi. Thật đáng tiếc đã đánh mất một khách hàng tiềm năng trong tương lai, nhưng anh ta nhớ đến mục tiêu lớn nhất của ông chủ nhà mình là được sống yên ổn, chắc chắn không muốn có tiếp xúc với người Cục Linh Sự.
Trời lớn đất lớn, ông chủ là lớn nhất.
……
Sau khi trở lại phòng, Hà Ngự bảo Tiểu Than Cầu nhả đám ma nơ canh đó ra.
Tiểu Than Cầu lề mề nửa ngày, mới đem đám người ma nơ canh đó nhổ ra.
“Mày ăn nó được luôn sao?” Hà Ngự phát hiện ma-nơ-canh đã biến thành ma-nơ-canh bằng nhựa thông thường.
Tiểu Than Cầu làm sai chuyện trốn trái trốn phải, sợ làm Hà Ngự tức giận.
Nó không biết ông chủ muốn đám quái này, âm khí trên ma-nơ-canh đã bị nó ăn hết mất tiêu rồi.
Hà Ngự không tức giận, cậu muốn dùng đám quái này cũng không được, chính là không muốn giữ nó trong không gian âm ảnh, chuẩn bị xử lý nó. Cậu nhấc Tiểu Than Cầu lên lăn qua lăn lại xem có bị gì không, thấy nó không giống bị vấn đề gì, nhẹ nhàng thở ra: “Sau này đừng ăn mấy loại đồ bậy bạ như vậy nữa, không vệ sinh.”
Tiểu Than Cầu ngoan ngoãn gật đầu.
Xử lý xong đám quái ma nơ canh, Hà Ngự bắt đầu cân nhắc.
Xung quanh nhân vật chính luôn có vô số rắc rối, cậu không muốn nhúng tay vào, huống chi cậu còn có thân phận của một tên trùm phản diện.
Hà Ngự vô cùng bực bội. Trong cuốn tiểu thuyết siêu nhiên đó không hề đề cập đến việc Hạng Dương sống ở một nơi nhỏ như thành phố Tấn Nam trước khi cốt truyện bắt đầu.
Khương Hiền đã từng nói với cậu, chuyện siêu nhiên luôn có một sức hút nhìn không thấy sờ không được. Hiện tại thân phận của cậu là Mặt Đồng, sợ là không có Hạng Dương, thì cậu cũng sẽ gặp đủ chuyện kì quái kéo đến, muốn trốn cũng trốn không được.
Nhưng cậu còn tức giận!
Chờ đến nửa đêm, sau khi xác định bên ngoài không có ai, Hà Ngự vác một chiếc ghế nhỏ ra đường, xắn tay áo ngồi xuống.
“Xuất hiện đi, hai chúng ta cùng nói chuyện đi.”
Cũng không biết Địa Phược Linh là nghe hiểu hay bị gì hấp dẫn, màu sắc trên đường càng ngày càng đậm, dần dần hình thành một hình người vặn vẹo.
“Vì sao mày lại muốn theo tao?” Hà Ngự hỏi.
Địa Phược Linh toát ra mặt đất, đưa người sát vào Hà Ngự: “Hương…… Thơm quá……”
Hà Ngự lùi ghế nhỏ về sau, Địa Phược Linh vẫn luôn tới gần, cậu lại lùi thêm về phía sau, cuối cùng rút lui ra tới vỉa hè, Địa Phược Linh không thể vượt qua nên chỉ có thể đứng trên rìa và nhìn chằm chằm vào Hà Ngự.
“Mày tên là gì?” Hà Ngự hỏi.
“Thơm……”
“Vì sao mày lại biến thành Địa Phược Linh ở đây?”
“Thơm quá……”
“Vì sao mày lại muốn theo tao?”
“Ùng ục……” Địa Phược Linh bắt đầu nhìn cậu nuốt nước miếng.
Hà Ngự:……
Không thể nhịn nổi mà!
Cậu bắt lấy Địa Phược Linh, đánh nó tơi bời.
“Thơm cái gì mà thơm!”
“Nếu lại đi theo sau tao nữa tao sẽ đánh chết mày đó!”
Trần Thạch nhìn một màn này không khỏi tán thưởng: “Lần trước ông chủ cũng đánh tôi mạnh như vậy đó!”
Búp bê vải lùi xa và nhìn anh ta.
Địa Phược Linh bị ấn đánh một đòn, vừa mới bắt đầu còn định phản kháng, sau lại phát hiện phản kháng không thành, lại muốn chạy, kết quả chạy cũng chạy không thoát. Sau khi rít lên hai tiếng, đột nhiên lao tới và chủ động phân tán thân thể.
Địa Phược Linh cùng những con ma quái khác không giống nhau, thân thể hiện hình, căn cơ là ở dưới đường. Một khi thân thể bị phân tán, nó vẫn có thể ngưng tụ lại được.
Hà Ngự hung tợn mà bẻ bẻ nắm tay: “Biết sợ sao? Sau này mà còn theo, tao tiếp tục đánh mày!”
Cậu hừ một tiếng, xách theo cái ghế nhỏ trở về cửa hàng
“Sáng mai tôi sẽ dậy muộn.”
Đêm nay cậu đã lợi dụng đêm khuya không ai để đánh Địa Phược Linh, vẫn luôn thức đến nữa đêm, đã vượt qua thời gian ngủ bình thường của cậu.
Đêm nay cũng rất yên tĩnh. Hà Ngự ngủ đến gần mười giờ ngày hôm sau.
Ngày hôm sau trời nhiều mây và suốt buổi sáng không có khách hàng.