Ngược lại Hà Ngự ngày càng trở nên cáu kỉnh. Địa phược linh trên đường cái không biết vì sao lại theo dõi cậu, cứ mỗi lần cậu đi qua đường thì nó liền đi theo sau cậu. Tiếc là chỉ có ngay chỗ đó có vạch qua đường, nếu muốn đi vòng thì cậu phải đi một đoạn rất xa.Sắp đến hoàng hôn, Hà Ngự bưng măn sủi cảo vừa ăn vừa nhìn chằm chằm con đường trước mắt, không vui nói: “Rốt cuộc là tên đó muốn gì vậy? Có thể câu thông với nó không?”
Trần Thạch cũng đang nhìn về phía đường cái: “Tôi cảm giác anh ta sắp trở thành lệ.”
Lệ không thể câu thông. Thần trí của Địa phược linh này cũng không mấy tỉnh táo nữa rồi.
Hà Ngự ăn xong sủi cảo, lau lau miệng: “Đóng cửa hàng đi.”
Thần trí tỉnh táo thì nói chuyện theo cách tỉnh táo, thần trí không tỉnh táo thì nói chuyện theo cách không tỉnh táo. Đêm nay cậu sẽ tìm cách nói chuyện với Địa Phược Linh này.
Trần Thạch kéo cửa cuốn, bắt đầu dọn dẹp cửa hàng.
Mới dọn dẹp được một nửa, bên ngoài cửa cuốn đột nhiên phát ra tiếng “oanh” lớn, ngay sau đó, cửa cuốn vẫn chưa kịp khóa lại đã có một người nâng lên, một nam thanh niên chật vật từ bên dưới lăn vào.
Hạng Dương ngẩng đầu liền nhìn thấy cửa hàng được trang trí vô cùng ấm áp, hai mắt nhìn nhau với Trần Thạch
Nơi này không phải là ngôi nhà không ai ở sao?!
……
Nửa tiếng trước.
Hạng Dương là một Diệt Linh Sư mới nhập môn, tài năng không nhiều nhưng lá gan thì rất lớn, nghe nói khi trời tối xuống dưới mặt đất khu này sẽ có những sự kiện lạ, nên cậu ta đi xem thử, và ai ngờ thấy thật.
Mặt đất của khu trung tâm mua sắm không chỉ chứa đầy âm sát khí bị tích tụ quanh năm mà còn có những điều kỳ lạ xảy ra ở đó.
Mặc dù ma quái gọi chung là vậy, nhưng trên thực tế là được chia làm hai loại, ma là sinh linh hồn sau khi chết có quá nhiều chấp niệm, hồn phách không chịu đầu thai. Quái còn lại là được kết hợp từ âm sát khí cùng một số loại ý niệm khác tạo thành.
Những thứ dưới lòng đất của khu trung tâm mua sắm đã hội tủ đủ những tạp niệm để biến thành biến thành quái.
Ban ngày trong khu trung tập mua sắm có rất nhiều người, không thể kiểm tra được gì, Hạng Dương liền chọn buổi tối, lén vào trung tâm mua sắm.
Nơi xảy ra tai nạn là một cửa hàng ở góc phố, vì vị trí kém nên chưa bao giờ được cho thuê, sau này trở thành một nửa nhà kho, với nhiều quầy hàng, ma-nơ-canh,… bị bỏ lại sau khi chủ cửa hàng cũ chuyển đi.
Hạng Dương không lo sợ gì cả, sau đó chật vật bất kham chạy thoát.
Thứ đó mà cậu ta nhìn thấy có thể điều khiển các con ma- nơ – canh trong trung tâm thương mại.
Cho dù là một người mới, nhưng vẫn có căn cơ vũ lực, nhưng vũ lực có cao đến đâu, cũng không chịu nổi một cuộc ẩu đả tập thể! Những thứ đó không biết đau, cho dù bị chặt đứt một nữa thì nó vẫn có thể ngang bướng bò về phía của cậu ta.
Cuối cùng Hạng Dương vất vả lắm mới có thể chạy thoát khỏi trung tâm thương mại, đam ma – nơ – canh đó cũng chạy theo ra ngoài.
Tin tức tốt là con quái vật này bị hạn chế khu vực, chỉ có những con ma- nơ – canh mới có thể rời khỏi trung tâm thương mại; tin xấu là sau khi khống chế bản thể, đám ma – nơ – canh giả cũng trở nên mạnh hơn.
May mắn thay, nơi này tương đối xa xôi, trên đường sau khi trời tối không có người đi bộ. Hạng Dương vừa chạy vừa nghĩ cách trốn thoát.
Phân cục của Cục Linh Sự trong nội thành quá xa, trước không nói đến cậu ta có thể chạy thoát đến đó hay không, nếu không may trên đường gặp phải người thường, có thể sẽ kéo họ liên lụy theo thì không hay.
Hạng Dương nhớ gần đây có một căn nhà trống, bởi vì môi trường không tốt, tà khí tích tụ nên đã luôn để trống không như thế. Cậu ta có thể núp ở đó, dùng chỗ đó chống đỡ một chút.
Sau đó, Hạng Dương liền vọt vào cửa hàng thú bông.
Hạng Dương sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đại biến, dùng trái tay đóng lại cửa cuốn, khẩn trương nói: “Các người mau chạy đi! Có nguy hiểm!”
Cậu ta tính sẽ ở lại một mình chống đỡ đám quái quỷ này, trước phải để hai người thường này chạy trốn trước.
Mặc dù đám ma-nơ-canh phía sau có tứ chi cứng ngắc, nhưng tốc độ lại không chậm, rất nhanh đã đuổi kịp đến đây.
Hà ngự:……
Phiền toái. Cái tên Diệt Linh Sư này không đánh lại đám quái ở phía sau, mà nếu để cậu ta đánh nhau với đám yêu quái này trong cửa hàng của cậu thì trang trí cậu cực khổ làm nên xem như sẽ tan tành.
Cái bóng dưới chân Hà Ngự lặng lẽ kéo dài ra, lặng lẽ chạy ra khỏi bên ngoài cửa hàng, lan tràn đến dưới châm đám Ma – nơ – canh. Đám ma – nơ – canh vẫn đang cười khặc khặc âm hiểm, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một cái bóng đen dưới chân hút mạnh, rồi biến mất.
Tiểu Than Cầu nhìn ngó xung quanh, không thấy gì bất thường nứa, lại lặng lẽ lùi về cái bóng của Hà Ngự, đánh cái ợ hơi.
Chỉ đám quái vật cỏn con này, không cần để lão đại phải ra tay! Nó có thể giải quyết được!
“Nguy hiểm gì chứ?” Hà Ngự làm bộ mê mang, hỏi Hạng Dương.
“Không có sao đâu, cửa cuốn này của ta vừa mới lắp, rất chắc chắn đó.”
Hạng Dương vẫn còn rất lo lắng. Dù rắn chắc cũng không chịu nổi đâu! Kia chính là quỷ quái!
Nhưng cậu ta không thể cưỡng ép hai người họ rời đi, càng sốt ruột miệng lưỡi càng vụng về: “Có cái gì đó đang đuổi theo tôi! Rất nguy hiểm! Thật đó!”
“Chắc quý khách uống nhiều quá rồi? Thứ gì đang đuổi theo anh?” Trần Thạch thấy ông chủ ám chỉ, vui vẻ mở cửa.
Hạng Dương lo lắng muốn xỉu, định đi ngăn cản. Trần Thạch hơi né tránh, vòng qua cậu ta và nâng cánh cửa cuốn lên.
Trên đường phố trống rỗng, đến một bóng người cũng không có.
Hạng Dương ngây ngốc.
Ai? Đám ma – nơ – canh đâu? Một đám quỷ quái đâu?
Hà Ngự lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
“Không có khả năng ……” Hạng Dương ngó trái ngó phải không khỏi thì thầm.
Vừa rồi đám ma – nơ – canh chỉ cách cậu ta khoảng chừng mười mét, lúc này mới chợp mắt đã biến đâu mất rồi?
Tân binh tuy thực lực không được mạnh mẽ lắm nhưng lại rất có trách nhiệm, cậu ta ra ngoài tuần tra toàn bộ đường phố. Cậu ta đang lo lắng đám quái quỷ này chạy lung tung làm người bình thường bị thương.
Hạng Dương tỉ mỉ xem xét một lúc lâu, chẳng những không thấy một con quái vật ma – nơ - canh, đến cả âm sát khí cũng không thấy nữa.
Trần Thạch đưa cho cậu ta một cái ghế, lại lấy thêm một ly nước ấm.
Hạng Dương ôm lấy ly nước ấm mờ mịt mà ngồi nửa ngày. Chẳng lẽ cậu ta bị ảo giác thật sao? Lúc nãy cậu ta ở trung tâm thương mại dưới lòng đất đã bị trúng chiêu, sau đó bị ảo giác dọa sợ chính mình chạy đến đây sao?
Cậu ta ngồi mãi cho đến khi cửa hàng phải đóng cửa, Hạng Dương hơi xấu hổ, mua một con hổ nhỏ.
Trần Thạch rất vui mừng. Cũng không phải phí công, có người mua mở hàng rồi!
Anh ta thấy thằng nhóc có da mặt lại mỏng tâm lại mềm, mềm lòng, nếu lừa gạt cậu ta một chút có thể sẽ trở thành khách quen của cửa hàng!
Trần Thạch bắt đầu sử dụng miệng lưỡi trơn tru của mình để chèo kéo khách hàng: “Vừa rồi cậu đã nhìn thấy cái gì vậy?”
Hạng Dương do dự một chút, không biết có nói chuyện quỷ quái vừa nảy với hai người này hay không, cậu ta sợ bị nói mình là kẻ lừa đảo, cuối cùng chỉ hàm hồ trả lời: “Thật sự có chuyện, gần đây mọi người cẩn thận một chút, tôi để lại số điện thoại ở đây, nếu không may các anh phát hiện chuyện gì kỳ lạ, hãy gọi cho tôi một tiếng, tên của tôi là Hạng Dương.”
Hạng Dương, đúng là nam chính của cuốn tiểu thuyết siêu nhiên này.
Mặt Hà Ngự cứng đờ.