Thà Làm Cá Mặn Còn Hơn Làm Phản Diện

Chương 22: Lời Hứa

Nhưng Trần Thạch nhìn chằm chằm nửa ngày, cũng không tìm ra được chứng cơ gì để chứng minh, chỉ cảm thấy khí tức trên người đứa nhỏ này không thích hợp.Một lát sau, Hà Ngự cầm lấy một con gấu bông đưa cho đứa nhỏ, đứa trẻ ngoan ngoãn nhận lấy và ôm vào lòng. Khi cậu bé cử động, cổ áo tuột xuống, lộ ra phần tiếp giáp giữa cổ và vai, trên da có một vết dài màu xanh đỏ giống như vết dây thừng.

Trần Thạch nhanh mắt, nhìn thấy trên cổ tay của cậu cũng có, đều bị bấm tím, có một số chỗ như bị rướm máu.

Trần Thạch ngẩn ngơ, ngay sau đó bắt đầu tức giận: “Người nhà của nó ngược đãi nó sao?!”

Người sau khi chết biến thành ma đều có chấp niệm, hơn nữa tinh thần không có thân thể trói buộc, cảm xúc cũng rất khó kiềm chế, nếu chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất dễ bị mất khống chế.

Hà Ngự không quay đầu lại, vừa sửa cổ áo lại cho đứa nhỏ vừa nói: “Đừng nổi giận lung tung, cẩn thận làm tổn thương người khác.”

Trần Thạch đè nén cơn thịnh nộ sắp mất khống chế lần nữa.

Anh ta là ma, sát khí khi mất khống chế sẽ làm tổn thương đến đứa nhỏ này.

Sau khi Hà Ngự sửa sang lại quần áo cho đứa nhỏ xong, nhẹ nhàng vén tóc mái của cậu bé lên. Ở thái dương của đứa nhỏ, có một vết sẹo cũ rộng bằng một ngón tay.

Lửa giận cứ vờn trong đáy lòng, Trần Thạch khó chịu đi vòng quanh cửa hàng.

Mới vừa đi được hai vòng, lại có người đẩy cửa tiến vào.

Người tới chính là chị Ngô đã nhắc nhở căn này với Hà Ngự vài ngày hôm trước. Chị Ngô rất tốt bụng, lúc trước khi Hà Ngự trang trí lại nhà ở luôn nhận được sự giúp đỡ từ chị, điều này đã giúp Hà Ngự tránh được rất nhiều rắc rối, xưởng sản xuất thú bông cũng là nhờ chị Ngô giới thiệu.

Chị Ngô vừa bước vào đã nở nụ cười, chúc mừng Hà Ngự khai trương. Hai ngày trước cô ấy mới về quê, hôm nay mới trở về, không thể đến được ngày khai trương đầu tiên của Hà Ngự. Quá trình xây dựng lên cửa hàng này cô ấy đều nhìn qua, một ngôi nhà ma nổi tiếng như vậy lại không có việc gì.

Cô ấy bắt đầu cảm thấy ông chủ nhỏ này không bình thường!

Người khác có thể cho rằng danh tiếng của ngôi nhà ma có thể là sai sự thật, nhưng chị Ngô là người đã từng tiếp xúc với những người thuê nhà trước đó, cô ấy đã chứng kiến

những người thuê nhà sợ hãi đến mức phải chuyển nhà.

Lần trước khi cô ấy cùng Hà Ngự nói chuyện không hay về căn nhà này, cậu vậy mà rất bình tĩnh, khẳng định là một người có hiểu biết và năng lực!

Chị Ngô vừa chào mừng xong, liền nhìn thấy trong cửa hàng có thêm một đứa trẻ. Ay da một tiếng.

“Đứa nhỏ này không phải sống trên lầu sao? Vì sao lại chạy đến đây rồi?” Cô ấy giải thích nói: “Thằng bé tên là Tiểu Cốc, là con trai của Tiểu Quan sống trên lầu, đứa nhỏ mắc bệnh tự kỷ. Tôi có chìa khóa nhà của Tiểu Quan, để tôi đưa nó trở về.”

Hà Ngự gật đầu: “Nó chạy đến cửa tiệm, tôi sợ không an toàn, liền cho vào cửa tiệm ngồi một chút.”

Trần Thạch nén lửa giận hỏi: “Tôi nhìn thấy đứa nhỏ này trên người có vết bầm tím. Chẳng lẽ mẹ nó……”

Chị Ngô ngẩn ra, thở dài: “Tiểu Quan…… không mấy thích đứa nhỏ này. Hai người bọn họ đều là người đáng thương. Hai người đừng nhìn bộ dạng bây giờ của cô ấy mà nghĩ sai, lúc cô ấy mới chuyển đến, vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Nhưng do Tiểu Cốc có bệnh này, cô ấy bị liên lụy, liền biến thành bộ dạng này.”

“Trước kia nhà trên lầu không đến nỗi như vậy, sau lại mới càng ngày càng thường xuyên.” Chị Ngô hàm hồ nói: “Cô ấy không thích đứa nhỏ này cũng bình thường. Nếu không có đứa nhỏ này, thì cô ấy sẽ tái giá dễ dàng hơn. Hiện tại đâu có bị như vậy đâu.”

Chu Tiểu Cốc ngày càng la hét quậy phá càng nhiều hơn, có thể Quan Kỷ Yên đã ngược đãi cậu bé. Nhưng nếu không có Chu Tiểu Cốc, thì có lẽ Quan Kỷ Yên sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn.

Chị Ngô định dẫn Chu Tiểu Cốc về. Thì cậu bé vịn chặt cái ghế bên cạnh, không chịu đứng lên.

“Làm sao vậy?” Chị Ngô bất ngờ, dỗ dành: “Dì mang con về nhà nha?”

Chu Tiểu Cốc ngẩng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Hà Ngự.

Hà Ngự ngẩn ra một chút, ngồi xổm xuống sờ đầu thằng nhóc, tươi cười ấm áp: “Không sao đâu. Gấu nhỏ sẽ bảo vệ nhà của con. Chú hứa với con.”

Thấy Tiểu Cốc vẫn nhìn cậu, Hà Ngự vươn ngón út, nghiêm túc nói: “Đây, chúng ta ngoéo tay hứa nhé.”

Tiểu Cốc chậm rãi nâng tay lên, Hà Ngự vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Hai ngón tay út của hai người móc vào nhau, Hà Ngự nhẹ nhàng lắc lắc: “Lời hứa đã được ước định rồi sẽ không thất hứa.”

Tiểu Cốc ngoan ngoãn ôm gấu bông nhỏ rời đi.

Khi trời tối đến, Quan Kỷ Yên trở về, đi ngang qua cửa cửa hàng, trông cô ta vẫn u ám, không nhìn thấy vẻ dịu dàng xinh đẹp trong miệng chị Ngô, cô ta luôn có hành động cứng nhắc sắc mặt thì hầm hầm, trông giống một người bệnh tâm thần hơn.

Trần Thạch nhìn chằm chằm vào cô ta

Hà Ngự kéo cửa cuốn xuống: “Đừng nhìn.”

Trần Thạch buồn bã nói “ò”.

Không có Quan Kỷ Yên chăm sóc, thì Chu Tiểu Cốc sẽ không thể tự mình sống sót.

Trần Thạch đi vòng quanh chiếc điện thoại kiểu cũ.

Anh ta vẫn luôn nghĩ đến Chu Tiểu Cốc, lo lắng sau khi trở về cậu bé lại bị Quan Kỷ Yên ngược đại. Anh ta chỉ là một con ma thôi, tiền còn không có, không thể giúp được gì.

Cái điện thoại kiểu cũ bị anh ta đi vòng vòng đến chóng mặt, dùng dây điện thoại kéo anh ta.

Trần Thạch ngồi dưới đất, đem đầu vùi ở đầu gối, máy móc nói lại: “Tôi muốn giúp cậu bé…… Tôi muốn giúp cậu bé…… Tôi muốn giúp cậu bé……” Khí tức âm u lạnh lẽo trên người của anh ta ngày càng nặng, ánh mắt ngày càng đυ.c đi.

Đây là chấp niệm muốn biến anh ta thành ma.

Những người sau khi chết từ chối vòng luân hồi rồi biến thành ma, đều là do cố chấp. Chấp niệm đi quá xa, hồn ma sẽ bị đi thần trí và trở nên hung bạo, hóa thành lệ. Thực lực của lệ sẽ mạnh hơn ma, nhưng chúng không thể nói chuyện với nhau, chỉ biết làm theo bản năng, tàn phá khắp nơi.

Thú bông nhỏ lo lắng nhảy vào lòng ngực anh ta, nó không có biện pháp nào cả.

Cái điện thoại cũ vòng hai vòng, đột nhiên vỗ vỗ Trần Thạch, ý bảo anh ta nhìn đồng hồ.

Trần Thạch ngẩn người, mới phát hiện đã 11 giờ rưỡi. Bình thường vào lúc này trên lầu sẽ có động tĩnh, nhưng hôm nay một chút động tĩnh đều không có.

Hôm nay Tiểu Cốc không có bị đánh? Trần Thạch gần tỉnh táo hơn.

Sau mấy ngày liên tục, trên lầu vẫn không có chuyện gì. Trần Thạch nhớ tới ngày hôm đó ông chủ có móc ngoéo với cậu bé, mơ hồ đưa ra một số suy đoán, tâm trạng của anh ta đã cải thiện rất nhiều, sau đó bắt đầu tích cực bán thú bông hơn để kiếm tiền.