Thà Làm Cá Mặn Còn Hơn Làm Phản Diện

Chương 21: Đứa Trẻ

Hà Ngự nhắm mắt lại, một lúc sau, hơi thở trở nên chậm rãi và nặng nề hơn, hơi thở đáng sợ dần dần quay trở lại cơ thể.

Trần Thạch thở phào nhẹ nhõm, nước mắt lưng tròng, ôm chặt chiếc điện thoại kiểu cũ, nhỏ giọng nói: "Chú, từ nay trở đi, mỗi đêm đều phải phiền chú cứu mạng rồi."

Chiếc điện thoại kiểu cũ vỗ về trấn an anh ta.

Những ngày này, đêm nào trên lầu trên đều phát ra tiếng đồ đạc bị đập phá và tiếng trẻ em la hét, nhưng mấy ngày nay nhà cũng đang được sửa nên ông chủ không ở trong nhà.

Đội trang trí còn đặc biệt tăng cường khả năng cách âm, ai có thể ngờ rằng sức xuyên thấu của tầng trên sẽ mạnh hơn?

Sau khi tiếng động trên lầu chấm dứt, chiếc điện thoại kiểu cũ cũng thu dây điện thoại về.

Cuối cùng Trần Thạch cũng thả lỏng. Anh ta nhìn chiếc điện thoại kiểu cũ mệt mỏi, ngập ngừng nói: “Chú ơi, ông chủ rất lợi hại, hơn nữa cũng rất hào phóng. Thân thể hiện tại của cháu gần giống như thân thể của một người sống. Các người có muốn đi theo không ông chủ hay không?"

Trong ngôi nhà ma có tổng cộng bốn con ma, ngoại trừ Trần Thạch ba người còn lại cùng Hà Ngự đều ở trong trạng thái biết sự tồn tại của đối phương, nhưng không nói ra. Hà Ngự cho phép bọn họ tiếp tục ở trong nhà, nhưng bọn họ phải an phận, hai bên không can thiệp lẫn nhau và không ảnh hưởng đến nhau.

Lúc đầu, Trần Thạch sợ Hà Ngự sẽ gây bất lợi cho những con ma khác nên đã dùng hết khả năng của mình mà giấu bọn họ đi và mọi người cùng không hiện hình, nhưng bây giờ anh ta đang đi theo ông chủ của mình, chưa được vài ngày đã có chỗ ký thân. Có thể giống như một người sống, tự do đi chuyển và không sợ ánh nắng mặt trời! Hơn nữa, vật liệu của Linh ngẫu chỉ là một con thú nhồi bông.

Chỉ cần ông chủ cho bọn họ một chút, thì cũng đủ bọn họ dùng rồi.

Chiếc điện thoại kiểu cũ đã từ chối.

Nếu là trước đây thì ông ta nhất định sẽ động tâm. Nhưng tối nay, sau khi nhìn sự đáng sợ của Hà Ngự khi bị đánh thức, ông ta đã bỏ đi ý nghĩ ấy.

Thật sự rất đáng sợ. Nếu đi theo một đại nhân vật như vậy, không cẩn thận sẽ có kết cục tan xương nát thịt.

Bộ xương già nua của ông ta không thể chịu nổi sự dày vò, ông ta chỉ cần có một nơi an toàn để ở là mãn nguyện rồi.

Ngày hôm sau, cửa hàng búp bê mở cửa như thường lệ.

Hà Ngự ngồi trong cửa hàng trầm ngâm. Sáng nay cậu thức dậy đã là bảy giờ mười. Kể từ khi xuyên không đến đây, đồng hồ sinh học của cậu vô cùng chính xác và cậu cần ngủ đủ 9 tiếng mỗi ngày. Đêm qua cậu bị đánh thức mười phút, vẫn là do tiếng ồn ở trên lầu.

Hà Ngự đã tìm hiểu qua, rằng chứng tự kỷ đôi khi đi kèm với chứng phát điên lên do mất kiểm soát cảm xúc và không thể ép người khác im lặng. Cậu có nên thay đổi thời gian ngủ, mỗi ngày ngủ trưa một tiếng hay không?

Đang suy nghĩ, Trần Thạch đột nhiên hưng phấn: "Ông chủ, có khách đến!"

Ngoài cửa kính có một đứa bé nhỏ gầy gò, tay đặt trên cửa nhìn vào.

Hôm qua bà Tôn vì nể tình nên đến mua mở hàng, nghiêm túc mà nói, đứa bé này là khách hàng đầu tiên đến cửa hàng của bọn họ!

Hà Ngự mở cửa, đón đứa nhỏ vào, nhẹ nhàng hỏi: "Con đi một mình à? Cha mẹ con đâu?"

Đứa trẻ không nói chuyện, quần áo trên người sạch sẽ nhưng nhăn nheo và sờn rách.

"Đây chắc là đứa trẻ nhà ai đã đi lạc rồi đấy? Cũng không xem chừng trẻ em cho cẩn thận vào." Trần Thạch lẩm bẩm, đặt chiếc ghế ở cửa gần cửa ra vào rồi để đứa bé ngồi trên đó.

Hà Ngự mở cửa bảo đứa trẻ ngồi lên ghế, lúc cậu định quay người rời đi, đứa bé đột nhiên đưa tay nắm lấy góc áo của cậu.

Hà Ngự dừng lại và yêu Trần Thạch mang một chiếc ghế khác đến. Cậu nhìn đứa trẻ, đôi mắt đen trắng rất rõ ràng, nhưng hơi mơ hồ.

"Con tên là gì?"

"Năm nay con bao nhiêu tuổi?"

"Sao con lại đi đến đây?"

"Ồ, đúng rồi. Còn bố mẹ con ở đâu?"

"Chú hiểu rồi."

Đứa trẻ không nói một lời, toàn là Hà Ngự tự nói tự trả lời.

Trần Thạch quay lại quầy và nhìn Hà Ngự nói chuyện với đứa trẻ qua khe hở giữa những con búp bê và nổi da gà khắp người.

Anh ta chọc vào con búp bê vải có dán nhãn "Không bán" treo trên quầy và thì thầm: "Đứa trẻ đó là người phải không?"

Nhìn như thế nào thì anh ta cũng cảm thấy đứa trẻ kia rất đáng yêu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của là một đôi mắt to, trong đôi mắt lại không có chút biểu cảm nào, cho dù Hà Ngự có hỏi thế nào thì nó cũng không hề phản ứng.

Làm sao ông chủ có thể nói chuyện được với nó chứ!

Con búp bê vải muốn trợn mắt nhìn anh ta, nhưng mắt bị khâu lại không làm được.

Bản thân anh đã là ma rồi, sao còn sợ người?

"Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng đứa trẻ đó có vấn đề." Trần Thạch lẩm bẩm: "Cô không nghĩ rằng trên người nó u ám như thế nào sao ? Không giống khí tức của người sống."