Thà Làm Cá Mặn Còn Hơn Làm Phản Diện

Chương 20: Địa Phược Linh

Hà Ngự giật mình và vô thức muốn tung ra nắm đấm.

Nhưng ở xung quanh đều là người bình thường, nếu người khác nhìn thấy, có thể sẽ cho rằng cậu đang phát điên. Vì thế Hà Ngự đành nhịn xuống.

Nhưng lại không nhịn được.

Cậu tung nắm đấm qua.

Con ma lắc mình một cái đã tránh trước khi nắm đấm của cậu đến. Hà Ngự không đánh trúng, tâm tình không được vui.

Thứ đó vừa xấu xí vừa đáng sợ, chỉ miễn cưỡng nhìn ra hình dạng con người, vừa quay đầu lại nó đã tới gần cậu.

Cậu đứng trên đường và quan sát đường đi. Nó không hề chạy trốn, thứ đó chính là nguồn gốc mà cậu đã men theo âm sát khí mà tìm thấy. Sau chuyện vừa xảy ra, Hà Ngự cũng nhìn ra nó là Địa Phược Linh*. Địa Phược Linh chịu ảnh hưởng của sự chấp niệm trước khi chết, sợ hãi… bị mắc kẹt gần nơi chết. Địa Phược Linh này hoạt động trên vỉa hè và một đoạn đường bên trái và bên phải, nếu đứng trên vỉa hè thì Địa Phược Linh sẽ không thể đi qua được.

Hà Ngự trở lại cửa hàng với khuôn mặt u ám. Đến giờ cậu vẫn cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng.

Trần Thạch cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu, không dám thở mạnh.

"Thứ đó bám theo tôi từ khi nào?" Hà Ngự hỏi.

"Vừa mới xuất hiện thì ngài đã quay người lại rồi." Trần Thạch nói.

Hà Ngự cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút. Nếu bị thứ đó bám theo cả đoạn đường, chắc cậu sẽ dựng tóc gáy cả ngày.

"Anh có biết chuyện của Địa Phược Linh là như thế nào không? Hà Ngự hỏi.

Trần Thạch lắc đầu: "Tôi cũng không biết nhiều lắm, bình thường tôi không ra khỏi nhà, mà anh ta lại mắc kẹt trên đường, bình thường nước sông không phạm nước giếng, sát khí của anh ta rất mạnh, là một lệ quỷ, tôi không dám trêu chọc anh ta."

"Thứ đó bình thường có đuổi theo người như thế này không?"

"Không có. Thông thường anh ta sẽ không ra tay."

Sắc mặt Hà Ngự tối sầm lại.

"Ông chủ, có lẽ anh ta đã cảm nhận được ngài đặc biệt, nên để mắt tới ngài." Trần Thạch thận trọng nói.

"Anh cảm thấy tôi đặc biệt ở chỗ nào?" Hà Ngự nhìn chằm chằm vào anh ta.

Trần Thạch điên cuồng lắc đầu: "Không có không có! Ngài chỉ là một ông chủ bình thường của cửa hàng búp bê!"

Hà Ngự khịt mũi.

Nhưng chuyện này thực sự kỳ lạ.

Hà Ngự ẩn giấu rất tốt, lúc đầu Trần Thạch cũng cho rằng cậu là một người bình thường, sau khi nhìn thấy cậu tìm thấy những búp bê vải, điện thoại kiểu cũ và quả bóng tennis cũ, anh ta cho rằng cậu là một người bình thường có trực giác nhạy bén. Nếu không đêm đó anh ta cũng không đi hù dọa Hà Ngự.

Hai chị em nhà họ Khương đều không nhận ra sự bất bình thường của Hà Ngự, Địa Phược Linh dựa vào cái gì mà phát hiện ra?

Ví dụ như anh ta không phát hiện ra, sao đột nhiên lại có hứng thú với Hà Ngự?

Bên ngoài trời đã tối, Hà Ngự nhìn chằm chằm con đường mà Địa Phược Linh đang ở, không nhịn được mà khởi động cổ tay.

Không phải là cậu không thể cậy đường lên được…

Mà là làm như vậy sẽ gây ra sự chú ý, rất dễ bị người khác phát hiện.

Hay đợi thêm một thời gian nữa. Nếu như Địa Phược Linh đó ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên của cậu...thì đừng có trách cậu.

Mười giờ tối, Hà Ngự trở về phòng ngủ, chuẩn bị đi ngủ. Nệm được anh thiết kế riêng, vừa to vừa mềm và siêu thoải mái. Trên giường còn có một cái gối lớn, thân trên là cá mập, thân dưới là móng chim, còn có hai cánh chim. Thứ này khi đặt hàng cậu đã cố tình đặt riêng cho mình và nó được đặt tên là: Sa Điêu.

Hà Ngự nằm ở trên giường lớn, lật người đè lên Sa điêu, vui vẻ nhắm mắt lại.

Lúc mười giờ rưỡi, trên lầu có tiếng đồ đạc bị đập phá và tiếng trẻ con la hét phát ra.

Hà Ngự mở mắt ra, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm lên trần nhà, những ngón tay thon dài thọc vào gối, Sa điêu đáng thương càng ngày càng vặn vẹo, càng vặn vẹo…

Bầu không khí đáng sợ bắt đầu lan rộng, từ phòng ngủ đến phòng khách, bao trùm toàn bộ khu vực sinh hoạt, đến cửa hàng và sân sau…

Con búp bê vải run rẩy ôm một quả bóng tennis cũ, còn Trần Thạch thì rúc vào chiếc điện thoại kiểu cũ, sắp khóc đến nơi rồi.

Sự tồn tại trên đường dường như cảm nhận được điều gì đó, cái bóng dần dần xuất hiện trên đường…

Ngay khi bầu không khí kinh hoàng sắp lan ra khỏi nhà, sợi dây của điện thoại kiểu cũ đột nhiên nhảy ra khỏi tường, kéo dài đến trần phòng ngủ, những sợi dây điện thoại màu đỏ tươi điên cuồng lan tỏa ra, quấn vào nhau thành một tấm chăn mỏng. Trong dây điện thoại tạo ra một dòng điện năng, hình thành một tấm màn cách âm.

Khi tiếng động trên lầu gặp phải màn cách âm này, giống như gặp phải một tấm chăn mỏng mềm dẻo, bị màn cách âm chặn lại.

Trước khi Sa điêu bị vặn nát ra, phòng ngủ trở nên yên tĩnh.

*Địa Phược Linh là hiện tượng người hoặc sinh vật sau khi chết, bởi vì có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc có điều oán giận, khiến cho linh hồn bị giam giữ ở nơi chết đi, không có cách nào rời khỏi.