Thà Làm Cá Mặn Còn Hơn Làm Phản Diện

Chương 19: Ngày Khai Trương

Chương 19:

Anh ta cũng không phản đối việc làm nhân viên phục vụ tại cửa hàng, nhưng đối với đồng phục…… Trần Thạch nhìn lén Hà Ngự đang cười tủm tỉm, cắn răng một cái, cũng không có ý kiến!

Ông chủ vĩnh viễn là đúng! Khủng long rất tốt!

Hà Ngự rất hài lòng.

Mấy ngày nay cậu đã thăm dò tình hình của Trần Thạch.

Trần Thạch, khi chết được 32 tuổi, không thể nhớ được đã chết được bao lâu, khi còn sống là một tay xã hội đen, miệng lưỡi rất trơn tru, hay trộm cắp, đánh nhau, sau khi chết anh ta có một năng lực đặt biệt là “Vô nhân tri hiểu”, có thể làm giảm cảm giác tồn tại xuống một mức độ rất thấp.

Cũng coi như là một nhân tài đặc thù, làm nhân viên cửa hàng sẽ không thành vấn đề.

Tuyển người bình thường làm nhân viên cửa hàng, Hà Ngự cũng sợ nhân viên bán hàng sẽ hoảng sợ nếu vô tình nhìn thấy thứ gì đó. Trần Thạch đến vừa lúc.

Hà Ngự khuyến khích Trần Thạch: “Cậu ráng làm thật tốt, sẽ phân chia hoa hồng với cậu!”

Trần Thạch không có hứng thú với tiền. Đã biến thành quỷ rồi, dù đồ ăn có ngon cậu ăn cũng không biết có vị gì, đồ ăn có mùi thơm, khi đưa vào miệng có cảm giác như nến, như muốn tra tấn ma quỷ vậy.

Hà Ngự thấy anh ta ủ rũ, nghĩ nghĩ, dụ dỗ nói: “Cửa hàng đã lắp đặt WiFi, cậu có thể mua điện thoại di động, sau này tôi cũng có thể trang bị cho cậu một chiếc máy tính để chơi game.”

Ánh mắt Trần Thạch sáng rực lên.

Cửa hàng dẹp dọn xong, nhân viên cửa hàng cũng có, chuẩn bị khai trương!

Ánh nắng tươi sáng của sáng sớm, Trần Thạch với khuôn mặt sáng sủa, mở cửa buôn bán!

Anh ta đã chết lâu lắm rồi, thời đó điện thoại di động cao cấp còn có nắp trượt. Anh ta bị mắc kẹt trong nhà, trơ mắt nhìn công nghệ bên ngoài thay đổi theo từng ngày. Đột nhiên, điện thoại nắp gập và điện thoại nắp trượt không còn phổ biến nữa, người ta bắt đầu sử dụng điện thoại màn hình cảm ứng; phát triển hơn, muốn lên mạng cũng không cần đi đến tiệm net, máy tính cũng có thể xách theo; Lại lướt nữa, thì màn hình trong tay của mọi người bắt đầu xuất hiện cái gì gọi là tự sướиɠ.

Đối diện cửa hàng có một quán cà phê có cửa kính lớn, Trần Thạch thò mặt ra khỏi cửa nhà ma, nhìn những người ngồi đó chơi game bằng máy tính xách tay và điện thoại di động với vẻ cô đơn và ghen tị. Nhớ năm đó, anh ta cũng là một bá chủ phòng game đó! Mà đến hiện tại, đến cơ chế mới của trò chơi cũng không biết.

Vì network, vì trò chơi, vì đại thần đã từng du ngoạn chốn giang hồ đã sống lại!

Anh ta phải làm việc thật tốt!

Xông lênnn!

Trần Thạch hưng phấn cả buổi sáng, buổi trưa, rồi đến buổi chiều…… Một người khách cũng không có.

Trần Thạch không còn chút tinh thần nào.

Anh ta trơ mắt nhìn đứa trẻ bị thu hút bởi đồ vật trong cửa hàng, nhưng bất lực bị phụ huynh lôi đi.

Những người ở gần đây đều biết đây là một căn nhà ma, cho dù cửa hàng có trang hoàng lộng lẫy như vậy thì họ cũng không muốn đến gần.

Mà danh tiếng kinh hoàng của ngôi nhà ma ám này là do một tay Trần Thạch tạo ra.

Anh ta chán nản nằm trên quầy. Cứ như thể điện thoại di động và máy tính của anh ta đang rời xa anh ta.

“Không sao đâu, anh có lương cơ bản mà. Một tháng cũng đủ mua một cái điện thoại rồi đó.” Hà Ngự an ủi.

Trần Thạch ủ rũ gật đầu.

Khi mặt trời sắp lặn, cửa hàng cuối cùng cũng chào đón được vị khách đầu tiên.

“Hoan nghênh đã đến!” Trần Thạch nhiệt tình nói.

Hà Ngự ngẩng đầu nhìn lên: “Dì Tôn, sao dì lại đến đây?”

“Ông chủ nhỏ, khai trương đại cát! Chân của dì không tốt lắm, nghe nói hôm nay con khai trương, liền tới nhìn xem.” Bà Tôn cười thật dịu dàng. Bà không có con cái nên coi Hà Ngự như cháu trai của mình.

“Hiện tại tủ lạnh, và trên bếp của con có gì ăn không? Dì có mang theo sủi cao cho con đây.”

Ngoại trừ sủi cảo đông lạnh, còn có sủi cao mới làm xong. Bà Tôn sợ cậu không nấu cơm. Giới trẻ hiện tại đúng là không biết chăm sóc chính mình, thường xuyên mua đại cơm hộp ăn cho qua bữa rồi xong.

Sủi cảo bà Tôn làm rất ngon. Lần này là nhân nấm hương và thịt heo, nấm hương được xao qua bằng mỡ heo, hương thơm đặc thù của nấm hòa hợp với vị thịt.

Hà Ngự giơ ngón tay cái lên.

Trần Thạch vẻ mặt hâm mộ, ở một bên nhìn thèm muốn bệnh luôn.

Bà Tôn cười tủm tỉm nói: “Chàng trai trẻ, đến đây, cậu cũng ăn chút đi!”

Trần Thạch nuốt nước mắt và nước miếng ngược vào trong bụng: “Không được không được, lúc trước con đã ăn rồi, giờ bụng còn chướng căng đây ạ.”

Trước khi rời đi, bà Tôn chọn ra một con búp bê chó con. Hà Ngự muốn tặng cho bà ấy. Nhưng bà Tôn lại nhất quyết gửi tiền cho cậu,: “Rồi, rồi. Ngày khai trương đầu tiên, phải có tiền vào mới may mắn.”

Hà Ngự nghiêm túc ghi lại khoản thu đầu tiên vào ngày khai trương.

Mây che khuất ánh mặt trời, bà Tôn chuẩn bị về. Hà Ngự tiễn người đến cửa, bỗng nhiên nhìn thấy một vũng nước ở giữa đường bên ngoài càng ngày càng tối đi, cậu khựng lại, cười nói: “Dì Tôn, để con đỡ dì qua đường nhé.”

Bà Tôn lại cho rằng cậu lo chân bà không được khỏe nên cười tủm tỉm đồng ý.

Khi băng qua đường, Hà Ngự vẫn căng thẳng và đi sát vào cái bóng đen bên cạnh lề đường.

Cậu lo lắng nếu đột nhiên xảy ra động tĩnh gì, cậu vừa ra tay, rồi nếu bị bà Tôn nhìn thấy, thì muốn ngụy trang thành người bình thường cũng thật khó khăn.

Lúc đi đến giữa đường cái, hình dáng cái bóng ma càng thêm rõ ràng, dần dần biến thành hình người, tuy nhiên, cho đến khi hai người đi đến phía đối diện, trong bóng tối vẫn không có hành động nào.

Hà Ngự nhẹ nhàng thở ra.

Đưa bà Tôn qua xong, Hà Ngự xoay người đi về phía cửa hàng, cái bóng trên đường cái không thấy nữa, một tia nắng chiều chiếu vào, vật đó dường như đã thu nhỏ lại.

Khi hoàng hôn hòa cùng làn gió buổi tối, Hà Ngự đi về phía cửa hàng và đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn sau lưng.

Trước cửa hàng, Trần Thạch dán lên cửa kính, vẻ mặt hoảng sợ chỉ vào sau lưng của cậu.

Hà Ngự vừa quay đầu lại.

Một con ma mập béo, thân hình vặn vẹo với máu khắp người đang đi theo cậu.

Vãi!