Bên trong tủ kính được chính tay Hà Ngự thiết kế, với các mô hình thực vật, nấm và côn trùng khổng lồ làm nền, búp bê binh lính tuần tra đứng trước lâu đài, búng bê tiểu tinh linh núp ở dưới phiến lá……Giống như xứ sở thần tiên thu nhỏ của Alice , rất bắt mắt, cửa hàng cũng đã được dọn dẹp ngăn nắp, rộng rãi sáng sủa, trên kệ bày những con búp bê đủ kích cỡ, trông rất ấm áp.
Hà Ngự đặt Hoa Dương Tử Kinh đã được cấy ghép lên bệ cửa sổ. Cây Dương Tử Kinh đã mọc được mầm mới, nho nhỏ, mơn mởn tươi xanh. Cậu cười rộ lên, lộ lúm đồng tiền trên má trái.
Về sau nơi này chính là nhà của cậu.
Trần Thạch co ro ở một góc không có ánh mặt trời, ánh mắt trông mong nhìn Hà Ngự.
Mấy ngày nay anh ta đã phát hiện, lão đại hình như rất thích mở cửa hàng thú bông này, bằng không cũng không cần dồn hết tâm tư như vậy.
Nhưng…… Nếu lão đại đã nghiêm túc như vậy, vậy thì có tính là anh ta ôm được đùi vàng không?
Hà Ngự nhìn quanh một vòng, đối với thành quả của Trần Thạch rất hài lòng. Nhìn bộ dáng co rúm một góc trốn tránh ánh mắt trời đó, Hà Ngự hạ bức màn xuống, mở đèn lên, vẫy tay với Trần Thạch: “Đến đây, cậu chọn một con thú bông mình thích đi.”
Trần Thạch không rõ nguyên nhân, chỉ con thú bông hình khủng long.
Hà Ngự gật gật đầu: “Vào đi.”
Trần Thạch ngu ngơ chưa hiểu. Lão đại là tìm vật gửi thân mới cho anh ta sao?
Ma quỷ bình thường rất sợ ánh sáng mặt trời, hiện hình ban ngày phơi dưới nắng là khổ hình với họ, kẻ yếu sẽ rất dễ bị hồn bay phách tán, cho dù dựa vào vật thể, chúng vẫn sợ bị phơi nắng. Nếu có một vật thể gửi thân vào thì tốt hơn nhiều, bị ánh mặt trời chiếu một chút cũng không sao cả.
Vật thể để gửi hồn vào thì khác với đồ vật để ma quỷ dựa vào, ma quỷ không có thực thể, tùy tiện tìm một món đồ là chúng có thể dựa vào đó, mà vật thể gửi thân lại có một mối liên hệ sâu sắc hơn với chúng.
Nhưng vật thể để gửi thân lại không dễ tìm.
Đồ vật thích hợp để gửi thân chia làm hai loại, loại thứ nhất có yêu cầu cực kỳ khắc khe, đều là những loại ngọc tự nhiên chứa linh khí, hoặc là cây cổ thụ nhiều năm tuổi, nếu chất liệu không được tốt, thì phải có Diệt Linh Sư cao tay luyện qua. Giống như Linh Văn Sư khắc linh văn.
Loại còn lại không có yêu cầu gì về bản thân vật phẩm mà phụ thuộc vào từ “duyên”. So với loại trước, từ “Duyên” ngược lại không thể thấy không thể sờ. Nói một cách đơn giản, đó thường là những đồ vật mà ma quỷ có chấp niệm. Nhưng chấp niệm là không thể khống chế được. Sinh linh sau khi chết sẽ bởi vì chấp niệm mà hóa thành quỷ quái, nhưng chấp niệm của họ lại chưa ký thác vào một vật nào đó.
Trần Thạch không có vật thể gửi thân.
Anh ta xem một hàng thú bông khủng long trên kệ, chúng cũng không làm bằng chất liệu gì đặt biệt cả. Anh ta lại không dám cãi lời lão đại, chỉ đành đem mình nhét đại vào trong.
Hà Ngự cầm lên con thú bông có Trần Thạch trong đó, tìm ra cây kim và sợi chỉ dùng để khâu mắt cho thú bông, sau đó thêu trên người con khủng long hai chữ “Trần Thạch.”
Khương Hiền đã từng nói với cậu, đây là đơn giản nhất để luyện linh ngẫu—— Đặt tên cho vật đó bằng tên của con quỷ trú ngụ bên trong. Thủ thuật khó hơn Hà Ngự cũng không biết, Khương Hiền cũng không nói đến. Phương pháp đơn giản này là do lúc nói chuyện phiếm cậu ta đã nói với Hà Ngự, đây là cách đơn giản nhất nhưng cũng có nghĩa là tỷ lệ thành công cực kỳ thấp, đừng nói tới người bình thường, ngay cả những Diệt Linh Sự có nghiên cứu về chuyện này cũng chưa chắc có thể thành công.
Hà Ngự nghe thấy điều này rất muốn thử một lần, đáng tiếc vẫn chưa gặp được cơ hội thích hợp, hiện tại vừa lúc!
Thêu xong tên của Trần Thạch, Hà Ngự đánh giá một phen. Rất chắn chắc, nhưng nó hơi xấu.
Nhưng đây đâu phải vấn đề lớn! Dù sao cũng đâu phải tên cậu đâu!
“Hiện hình thử xem.”
Trần Thạch thử hiện hình, cảm giác có chút nặng nề. Anh ta nhéo cánh tay mình một cái, kinh hoàng hét lên một tiếng.
Anh ta có thực thể rồi!
Sau đó cúi đầu nhìn mặt đất, anh ta có bóng rồi!
Anh ta không chỉ hiện hình, còn thay đổi bộ dáng thành con khủng long.
Đã thành công! Đôi mắt Hà Ngự phát sáng, kéo bức màn ra. Khương Hiền đã nói qua, linh ngẫu luyện thành công thì ma quỷ đó cũng không còn sợ ánh sáng nữa, giống như con vịt trên vai Khương Nghiên.
Trần Thạch theo bản năng muốn trốn tránh nhưng không kịp gì ánh sáng mặt trời đã chiếu đến mũi chân.
Trần Thạch hoảng sợ mà co rụt lại.
Xong rồi xong rồi, anh ta sắp…… Ủa? Không đau?
Trần Thạch ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Anh ta vươn tay, thử thăm dò chạm vào ánh mặt trời.
Không những không có đau đớn, mà anh ta còn cảm nhận được ấm áp từ mặt trời.
Giống như, giống như lúc anh ta còn sống, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được hơi ấm nóng này.
Đã quá lâu rồi anh ta chưa được phơi nắng.
Trần Thạch cầm lòng không được chạy đến dưới ánh nắng mặt trời.
Nghe nói chỉ khi tìm được vật thể có chất lượng cao mới có thể cho ma quỷ ký gửi linh hồn vào vật thể những giác quan giống như người sống.
Anh ta quay đầu nhìn Hà Ngự.
Chỉ một con thú bông rất bình thường, lại có được hiệu quả như vật thể có chất liệu cao cấp nhất.
Chỉ có đại Diệt Linh Sự giỏi nhất mới có thể đạt được hiệu quả này!
Hình như anh ta thật sự đã ôm được đùi vàng rồi!
Từ nay về sau, ông chủ chính là đại ca của anh ta!
“Không khác gì người sống nhỉ.” Hà Ngự đánh giá một phen, thú bông khủng long sau khi được hóa thành người cũng mặc một bộ trang phục liền thân có hình dáng khủng long, tuy nói cũng có thể biến thành hình dáng khác, nhưng Hà Ngự cảm thấy như vậy cũng rất tốt: “Về sau đây sẽ là đồng phục đi làm của cậu.”
Trang phục khủng long rất đáng yêu, lúc đầu Trần Thạch có vẻ mặt dữ tợn, có thể dễ dàng dọa trẻ em sợ đến, nhưng giờ lại cực kỳ đáng yêu.
Trần Thạch:……