Thà Làm Cá Mặn Còn Hơn Làm Phản Diện

Chương 17: Mật độ số ma đây hơi cao nha

"Cậu nói đúng." Chị Ngô đổi sang chuyện khác và tiếp tục nói: "Không chỉ ở trong sân, người thuê trước trước đó trong nhà có trẻ em, nên có rất nhiều đồ chơi, các loại búp bê."

"Bọn họ nói với tôi rằng đồ chơi trong nhà thường không được đặt đúng chỗ. Ban đầu, họ tưởng trẻ nghịch ngợm vứt lung tung, thậm chí còn răng dạy đứa trẻ. Sau này, họ phát hiện trẻ luôn tự nói một mình, ở trong một căn phòng trống khoa tay múa chân như thể đang chơi đùa với người khác."

"Sau đó, gia đình này liền chuyển đi."

Ở trong nhà ma, con búp bê vải đang nằm ở cửa sân nghe lén liền áy náy cúi đầu.

"Còn nữa!" Chị Ngô nói tiếp: "Trong nhà đó tín hiệu điện thoại rất kém, điện thoại gọi cứ ngắt khoảng liên tục, và thường không thể bắt máy."

"Lúc đầu cứ tưởng là do tín hiệu kém, nhưng tôi nghe người thuê trước trước trước đó nói rằng không chỉ có vậy." Chị Ngô thần bí nói: "Nhà họ nhận được cuộc gọi ma!"

"Điện thoại ma?" Hà Ngự tò mò hỏi.

"Bọn họ nhận được điện thoại của ông nội họ, nói rằng rất nhớ bọn họ và kêu bọn họ trở về thăm mình. Sau khi về thăm, thì bọn họ phát hiện ông đã chết rồi. Sau đó bọn họ kiểm tra, cuộc điện thoại đó không hề có trong lịch sử cuộc gọi!" Chị Ngô nói.

Dây của chiếc điện thoại kiểu cũ bất an mà xoắn lại và vô tình bị xoắn lại thành một nút thắt.

"Còn nữa, không hiểu sao vòi nước ở trong nhà không đóng chặt được, cho dù có đổi vòi mới của bất kỳ hãng gì cũng không có tác dụng, nửa đêm nước cứ liên tục nhỏ giọt."

Ác linh ẩn nấp sau cánh cửa cùng với búp bê vải:...

Hà Ngự nghiêm túc đồng ý: "Con ma này không nói võ đức gì hết, sao có thể lãng phí tài nguyên nước như vậy?"

Chị Ngô:? ? ?

Hà Ngự lại hỏi: "Nhà trên lầu là của ai? Tối hôm qua tôi nghe thấy trên lầu rất ồn ào."

Chị Ngô lên tiếng: "Tầng trên Tiểu Quan, Quan Kỳ Yên, cô ấy cũng không dễ dàng gì. Một mình cô ấy nuôi một đứa trẻ, mà đứa trẻ đó lại mắc chứng tự kỷ và không có khả năng tự chăm sóc bản thân."

Sau khi trò chuyện với chị Ngô, Hà Ngự trở về nhà, ngôi nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, trông như mới, không còn bụi bặm bám vào, không gian cũng dường như sáng hơn rất nhiều.

Ác linh ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhìn như một người đàn ông ba mươi tuổi, hơi gầy gò, lông mày lộn xộn, vẻ mặt có chút nham hiểm, cố nở một nụ cười nịnh nọt, trông rất kỳ quái.

"Không tệ." Hà Ngự rất hài lòng: "Sau này nhớ đừng nghịch vòi nước, tài nguyên nước ngọt rất quý giá, đừng lãng phí."

"Tôi biết, tôi sẽ không tái phạm." Ác linh cúi đầu tự kiểm điểm.

"Cậu tên là gì?" Hạ Ngự lại hỏi.

"Trần Thạch." Ác Linh thành thật nói.

"Tôi dự định mở một cửa hàng, từ nay về sau việc dọn dẹp sẽ giao cho cậu." Hà Ngự nói.

Sắc mặt của Trần Thạch hơi tái nhợt.

Trong đầu anh ta đã tưởng tượng ra một số tai nạn đẫm máu, cái gọi là “dọn dẹp” của anh ta chính là dọn dẹp những thứ này.

"Tôi mời người đến trang trí, đừng dọa bọn họ.” Hạ Ngự cảnh cáo. Cậu đem búp bê vải, điện thoại kiểu cũ, quả bóng tennis cũ cất đi.

Mặt Trần Thạch trắng bệch, anh ta tuyệt đối không dám.

Sau khi giải quyết chuyện trang trí xong, lợi dụng thời gian rảnh rỗi Hà Ngự đi tìm nguồn gốc của âm sát khí.

Con đường thông rất nhiều hướng, xe cộ qua lại rất nhiều, nên khí tức rất hỗn tạp. Hà Ngự cau mày, đôi mắt nheo lại, đồng tử đột nhiên tối sầm, gần như không thể phân biệt được với con ngươi. Âm sát khí xuất hiện trong tầm nhìn của Hạ Ngự, biến thành màu xanh đen, Hà Ngự đuổi theo âm sát khí đến tận nguồn.

Nguồn gốc của nó là nằm ở giữa vạch đường dành cho người đi bộ, bên đường có biển cảnh báo cấm chạy quá tốc độ, hai bên có nhiều cửa hàng khác nhau, cửa hàng búp bê đang sửa chữa cách đó không xa.

Hà Ngự:......

Mật độ số ma đây hơi cao nha.

Có phải năng lực cảm nhận của Mặt Đồng có vấn đề gì đó, cho nên cậu mới cảm thấy thoải mái mà chọn chỗ này?

Hà Ngự nghiêm túc suy nghĩ.

Không thể báo cho Cục Linh Sự rồi. Nơi này quá gần với cửa hàng của cậu, nếu như Cục Linh Sự nổi hứng lên muốn ghé chỗ này điều tra lại, vừa bước vào cửa hàng của cậu, không may phát hiện cậu không phải người bình thường, như vậy liền phiền toái rồi.

Hà ngự đứng ở bên đường lâm vào trầm tư. Cậu lại có cảm giác dưới mặt đường có cái gì đó, có âm sát khí phát ra từ chỗ này. Nhưng thứ ở dưới không chủ động hiện hình, cậu cũng không có cách nào, không lẽ phải cạy nó lên.

Nhưng hiện tại, xem ra thứ này không có tác dụng gì khác ngoài sát khí khiến người ta bong gân.

Quên đi, xem như không thấy gì.

Hà Ngự phủi tay bước vào cửa hàng, sau lưng của cậu, màu sắc của mặt đường cậu vừa đứng lại đậm hơn chút, giống như có một bóng ma xuất hiện, mất một lúc lâu mới tan đi.

Nhà cửa đã được trang trí theo sở thích của cậu, việc trang trí và bày biện cửa hàng cũng đã hoàn thành.

Phía trước cửa hàng có một cái tủ kính pha lê rất lớn, cậu đã trồng những chậu cây dưới cửa sổ và ở bên trái và bên phải của cửa kính nhưng nhìn vẫn trống rỗng. Hà Ngự định mua thêm một số loài cây để trồng.