Thà Làm Cá Mặn Còn Hơn Làm Phản Diện

Chương 16: Sự tích về ngôi nhà ma.

"Dì Tôn, tấm danh thϊếp này ở đâu vậy?" Hà Ngự hỏi.

Bà Tôn cho rằng cậu không tin, nói: "Con đừng xem cái tên này không đáng tin cậy, nhưng bọn họ thật sự hiểu rõ, dì chưa từng dùng qua, cứ lấy đi, nếu xảy ra chuyện gì, nhất định phải nhớ đến nó!"

Hà Ngự hỏi thêm vài câu nữa thì được biết, rất lâu trước đây bà Tôn đã tình cờ gặp phải hiện tượng siêu nhiên nên đã tiếp xúc với người của Cục Linh Sự. Cậu liền thở phào nhẹ nhõm.

Làm cậu sợ muốn chết, tưởng rằng trong nhà bà Tôn có người làm ở Cục Linh Sự.

Vấn đề không lớn, nhà ma đã không còn là nhà ma nữa, sẽ không có người của Cục Linh Sự đến vạch trần cậu, cậu có thể tiếp tục giả làm người bình thường.

Hà Ngự đi tìm người trang trí, khi đi qua qua con dốc ngày hôm qua, không khỏi nhíu mày.

Ở dưới con dốc tích tụ rất nhiều âm sát. Hôm qua cậu vừa thanh trừ đi, nếu như địa hình không được tốt, những âm sát rải rác bị xe cộ qua lại đem đến đây thì ít nhất phải mất vài tháng. Âm sát tích tụ nhanh như vậy, chứng tỏ có nguồn gốc âm sát ở gần đây.

Cậu thuận tay thanh trừ chân dốc và định đến chỗ trang trí trước, khi nào có thời gian sẽ truy tìm nguồn gốc của âm sát này, nếu như nó ảnh hưởng đến cuộc sống an nhàn của cậu…cậu sẽ gửi thư nặc danh đến Cục Linh Sự.

Việc tìm người trang trí là chuyện khá rắc rối, Hà Ngự mất cả ngày để làm hết chuyện cần làm.

Trên đường về, Hà Ngự gặp một ông lão đang bày quầy hàng bán. Trên gian hàng bán đồ mây tre đan, giỏ mây,… giá cả cũng hợp lý. Ngoài những đồ dùng này còn có một số con thú đan bằng mây rất tinh xảo và dễ thương.

Hà Ngự rất thích, chọn mấy món đồ dùng xong, thì chỉ vào những con vật nhỏ nói: "Con lấy hết những thứ này."

Ông lão nhắc nhở: "Những thứ này khác với những chiếc giỏ. Những thứ này đan rất rắc rối, lại không rẻ đâu."

Bây giờ Hà Ngự cũng không thiếu tiền, nên không để ý đến giá cả, hỏi: "Con có thể đặt làm được không?"

Ông lão thành thật nói: "Còn phải xem tôi có biết đan hay không, cậu muốn đan cái gì?"

"Con vẫn chưa nghĩ ra. Thêm thông tin liên lạc trước, sau này nếu cần, con sẽ tìm ông."

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc, Hà Ngự xách đồ đến nhà bà Tôn, đưa cho bà một số đồ dùng bằng mây, lại ăn chực cơm tối, sau khi ăn xong thì đi về nhà, khi quay lại mở cửa, thì tình cờ gặp một người hàng xóm đang đi xuống lầu.

Người hàng xóm này là một chị gái khoảng ba mươi tuổi rất nhiệt tình, thấy Hà Ngự tươi cười chào hỏi mình, cô ấy ngập ngừng hỏi: "Nhà này cậu thuê hay mua?"

"Tôi thuê, chỉ mới chuyển đến thôi" Hà Ngự nói.

Chị gái thấp giọng nói: "Cậu đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, cái nhà này không được tốt, tốt nhất là cậu đi thuê chỗ khác đi. Cậu có thể đi hỏi thăm, cái nhà này…ở gần đây ai cũng biết. Người thuê cuối cùng ở đây đã chết rồi."

Ác linh ở kế bên cửa:...

Hà Ngự rất vui mừng. Ngày nay, nhiều người tuân thủ nguyên tắc nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuyện đắc tội người khác thì sẽ không bao giờ nói. Cậu mới đến đây hai không ngày, nhưng đã có hai người mới lần đầu gặp mặt đã sẵn lòng nhắc nhở cậu, thật là một hàng xóm tốt!

"Có thể kể chi tiết cho tôi được không?" Hà Ngự chân thành nói.

Cậu cũng muốn biết thêm về quỷ quái ở trong nhà.

"Cái này…" Chị gái do dự một chút, nhưng lòng nhiệt thành và mong muốn được nói chuyện chiếm ưu thế: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Bên ngoài có một chỗ nghỉ ngơi, cách xa lối vào nhà ma, khiến chị gái yên tâm hơn. Nhưng ngôi nhà ma còn có một khoảng sân bỏ hoang, ngăn cách với nơi này bằng vành đai xanh.

Chị gái họ Ngô, chị kể chuyện rất sinh động:

"Để tôi nói cho cậu biết, ngôi nhà đó rất cổ quái. Tôi sống ở đây đã lâu, những người thuê nhà trước kia tôi đều biết. Chuyện này cũng là do họ nói cho tôi biết, chứ tôi không hề bịa đặt ra."

"Trong sân nhà đó có cái gì đó, ai đã từng thuê ở đó đều nói như vậy, bọn họ đi trong sân, thì họ thường vô cớ vấp ngã, nhưng lại không nhìn thấy đồ gì khiến mình ngã."

"Hơn nữa vào ban đêm thường xuyên nghe tiếng động kỳ lạ, hoặc là ở cửa ra vào hoặc cửa kính. Âm thanh đó giống như có ai dùng móng tay cào lên đó vậy!

"Lúc đầu người thuê căn nhà này cũng muốn dọn lại cái sân, nhưng về sau họ không dám bước vào sân nữa."

Trong sân, bên cạnh quả bóng tennis cũ có dấu chân nhỏ bằng hoa mai.

Chị Ngô không biết gì về việc này, tiếp tục nói: "Người thuê trước rất bướng bỉnh, anh ta đã đào hết cây trong sân, rồi châm lửa đốt, muốn tìm xem trong sân có cái gì, kết quả không tìm thấy gì cả, cậu nói thử xem có thấy đáng sợ hay không?

"Thật sự rất đáng sợ, lỡ như gây hỏa hoạn thì sao!" Hà Ngự nghiêm túc gật đầu.

Chị Ngô:......

Tại sao cậu này lại không nghe ra trọng điểm chứ!