Thà Làm Cá Mặn Còn Hơn Làm Phản Diện

Chương 15: Cậu Ấy Quá Đáng Sợ

Hà Ngự không tỏ ý kiến: “Tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình đạm thôi. Cũng không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng cũng không muốn bị quấy rầy.”

Ác linh gật đầu mạnh: “Tôi hiểu tôi hiểu!”

“Mày có biết dọn dẹp không?” Hà Ngự hỏi.

“A?”

“Trước khi tôi trở về, dọn dẹp phòng ở sạch sẽ một chút, sẽ tha cho mày.” Hà Ngự nói.

“Vâng! Vâng! Tôi sẽ quét dọn thật sạch sẽ!”

Sau khi Hà Ngự ra cửa, đột nhiên ác linh té ngã xuống mặt đất, liều mạng há mồm thở dốc.

Tấm rèm lay động, một chuỗi dấu chân hoa mận nhỏ ướŧ áŧ bước đi bên cạnh ác linh. Một cái khác chui vào con búp bê vải, cũng tiến đến bên cạnh ác linh, ôm lấy mặt nó cọ cọ. Dây điện thoại màu đỏ không biết chửi từ đâu ra, cũng lại trấn an vỗ vai ác linh.

Ác linh cuối cùng cũng bình tĩnh, lẩm bẩm nói: “Thật là đáng sợ…… Thật là đáng sợ……”

“Tôi đã nói đừng có hù dọa người này mà. Ngày hôm qua cậu ấy nói chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình.” Thú bông nhỏ giọng nói.

“Cậu có tin người đó thả……” Ác linh trừng mắt, dây điện thoại “Bang” một cái lên mu bàn tay của ác linh, nó sửa lời nói, “Buông…… Buông tha.”

Người và quỷ không thích hợp ở chung. Người sống sẽ bị quỷ khí ảnh hưởng đến sức khỏe, ma quỷ cũng bị khí tức của người sống ảnh hưởng, đương nhiên, có những Diệt Linh Sư có thực lực và đại quỷ thì ngoại lệ.

Mấy người bọn họ đã bị ràng buộc trong căn nhà này quá lâu rồi, cơ hồ bị ràng buộc về tinh thần, rất khó rời đi. Bọn họ đi không được, cũng chỉ có thể hù dọa những người đến đây sống rời đi, cho nên nó đã dọa những người thuê nhà đến đây hết lần này đến lần khác.

Trừ cái này ra, còn có một nguyên nhân khác:

“Nhân vật như cậu ấy lại sẵn sàng sống một cuộc sống bình thường sao? Ai biết mục đích của cậu ấy là gì! Nói không chừng cậu ấy đang ra ngoài muốn tìm một đám người xấu đem chỗ này làm hang ổ thì sao, đến lúc đó chúng ta làm sao bây giờ?” Ác linh còn hung mà trừng mắt.

Thú bông nhỏ không sợ ác linh, oán giận nói: “Không chừng người ta muốn về hưu thì sao? Cậu ấy đã giúp tôi khâu lại mắt bị hỏng này, bây giờ cậu nhìn tôi đi, cậu ấy hứa sẽ giúp tôi tắm rửa sạch sẽ, cũng không biết có làm không nữa.”

Dây điện thoại ngắt lời nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Lúc nảy cậu ấy có nói khi trở về muốn nhìn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, không biết khi nào cậu ấy trở lại, trước tiên chúng ta cứ dọn đi.”

Dây điện thoại muốn vỗ vai ác linh, đang muốn hiện hình, đột nhiên bị ác linh đè lại.

“Các ngươi bằng bất cứ giá nào cũng đừng xuất hiện.” Ác linh tay chân còn run run: “Coi như bản thân không tồn tại, đừng bao giờ ngoi đầu ra!”

“Vì sao chứ?” Thú bông nhỏ khó hiểu hỏi: “Chúng ta giúp cậu quét dọn không phải sẽ nhanh hơn sao.”

“Người kia rất đáng sợ!” Âm thanh ác linh kia không thể kiềm chế nổi hét lên.

Thú bông nhỏ đã bị dọa, nhanh chóng vỗ nhẹ vào dấu chân nhỏ bên cạnh, bước chân gấu bông nhỏ nhảy vào trong lòng ác linh. Nó chủ đồng thì thầm trấn an ác linh, nhỏ giọng nói: “Có phải đêm hôm qua cậu ấy đánh cậu rất đau không?”

Ác linh sau một lúc mới bình phục lại: “Mọi người chưa từng đối mặt với cậu ta, loại khí tức này quá đáng sợ. Tôi cảm thấy... Nếu tôi rơi vào trong tay cậu ấy, thì cậu ấy sẽ làm tôi muốn chết cũng không xong.”

Lúc nó chết vẫn chưa từng sợ đến như vậy đâu.

Ác linh đánh cái rùng mình: “Tóm lại, mọi người chỉ cần ẩn nấp thật tốt, không được hiện hình.”

Bọn họ vì ở căn nhà này rất lâu, nên vì vậy khi họ trốn vào đồ vật trong nhà rất khó cảm nhận được sự hiện diện của họ, ác linh còn có một năng lực “Vô nhân tri hiểu”, có thể trợ giúp những người khác ẩn nấp tốt hơn. Nhưng nếu bọn họ hiện hình, năng lực này liền sẽ bị đánh vỡ.

Những người khác thấy ác linh như vậy, đều trịnh trọng lên.

“Được rồi,” thú bông nhỏ nói: “Tôi ở dạng này cũng có thể giúp một chút.”

“Vậy khi cậu đối mặt với cậu ấy, cậu phải cẩn thận đó.”

Vào một buổi sáng tháng Tư, trong một ngôi nhà không có rèm kéo.

Ác linh đáng sợ đang cuộn người lau sạch bụi bẩn, dây điện thoại cuộn đầu chổi quét mạng nhện trên trần nhà, thú bông nhỏ cầm bàn chải đánh răng kỳ cọ khe hở, những dấu chân nhỏ dẫm lên giẻ lau bắt đầu lau sàn……

Một bên khác, sau khi Hà Ngự ra cửa đã bước xuống lầu vào tiệm bán đồ ăn sáng mua sữa đậu nành và bánh quẩy, sau khi ăn no nê xong hỏi chủ quán về các công ty sửa nhà gần đó. Cậu tính sẽ tìm một chỗ tốt để trang trí nhà cửa lại một chút.

Bất quá trước đó, cậu tính sẽ mua đồ ăn qua cho bà Tôn rồi giữa trưa ở lại ăn cơm.

Cậu xách theo túi đồ ăn đến nhà bà Tôn, bà ấy mở cửa, thấy bộ dáng không sứt mẻ của cậu, nhẹ nhàng thở ra.

Bà Tôn vội vàng kéo cậu vào: “Tối hôm qua bà hỏi thăm những người khác, nghe nói trong căn nhà đó có nhiều thứ rất đáng sợ.”

“Thật ra không có việc gì, bà không thấy con đang rất tốt sao? Khả năng chỉ là mấy tin đồn thổi thôi ạ.” Hà Ngự cười nói.

Bà Tôn lại không biết đám ma “Rất đáng sợ” trong miệng bà đang quét dọn nhà cửa, bà ấy thở dài, mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ, từ trong sổ lấy ra một tấm danh thϊếp.

“Cái này cho con. Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi tới số điện thoại ở bên trên để được giúp đỡ nhé.” Bà Tôn nói.

Đồng tử Hà Ngự co lại.

Đây là danh thϊếp của Cục Quản Lý Chuyện Linh Dị.