Hà Ngự xoay người, xốc tấm đệm lên.
Dưới tấm đệm xuất hiện vết nước, thậm chí nó không ngừng lan ra, một cái bóng đen vặn vẹo đang bò ra từ trong vết nước, động tác rất quỷ dị, tản mát hơi ẩm lạnh lẽo, trông rất đáng sợ!
Xuất quyền, đánh!
Con ma mới bò từ vệt nước ra chưa kịp phản ứng gì đã bị tóm lấy, năm ngón tay thon dài như năm cây đinh nhọn đâm vào cơ thể nó, nó không thể trốn thoát được.
Ánh mắt Hà Ngự trở nên lạnh lẽo, cậu thấy con ma này ướt nhẹp đến nắm còn không nắm chặt được vậy nên khi đánh cũng không thuận tiện lắm, cậu liền giơ tay lấy con thú bông kế bên rồi nhét con ma này vào trong đó.
Bên trong thú bông hình như phát ra một tiếng hét nhỏ, có cái gì đó vội vàng chạy ra ngoài, nhường con thú bông này cho con ma mới bị nhét vào, sau đó tự mình nhảy lên bệ cửa sổ, giống như lúc trước nó núp sau bức màn đang nhìn trộm vào trong.
Hà Ngự lạnh lùng ấn một quyền vào con thú bông, con ma trong thú bông đang điên cuồng vùng vẫy muốn trốn ra ngoài. Hà Ngự đánh con thú bông không thể thảm hơn, đánh xong xoay người ném nó vào một góc, sau đó trải lại đệm giường, xoay người, quấn chăn, đi ngủ!
Buổi sáng ngày hôm sau, Hà Ngự mở mắt ra, ngây người ba phút, xem thời gian thì thấy đã 8 giờ 13 phút. Thói quen tốt đẹp mà cậu giữ từ lúc xuyên không đến giờ là đi ngủ sớm và thức dậy lúc 7h đã bị đánh vỡ. Hà Ngự nhớ đến ngày hôm qua cậu ngủ bị đánh thức đến tận hai lần. Một lần là bị tiếng ồn ào ở lầu trên, một lần khác là nửa đêm bị ác linh trong nhà làm ầm ĩ.
Lần đầu tiên bị đánh thức tầm mười phút, lần thứ phải mất một giờ để đánh ác linh, cho nên buổi sáng cậu đã dậy muộn một tiếng mười phút.
Hà Ngự ngồi dậy, thân thể không nhúc nhích, dùng cổ di chuyển đầu, chậm rãi quay về phía con thú bông trong góc.
Thú bông bắt đầu run rẩy.
Sắc mặt Hà Ngự không tốt.
Chính là cái thứ chết tiệt này đã làm mất giấc ngủ của cậu, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cuộc sống yên ổn của cậu!
Nhà này thật sự có ma, nếu việc này kinh động đến Cục Linh Sự, bọn họ sẽ phái người đến điều tra, thân phận của cậu sẽ bị bại lộ. Hoặc kinh động đến những người trong tổ chức phản diện, lại sinh ra một chút xung đột, thì thân phận người bình thường của cậu sẽ bị bại lộ.
Ác linh của nhà ma = phiền toái.
Nhưng mà chỉ cần nhà ma không còn là nhà ma nữa, cậu có thể tiếp tục giả làm người bình thường rồi.
Vẻ mặt của Hà Ngự ngày càng hung ác hơn, thú bông run rẩy kịch liệt.
Hà Ngự cầm thú bông lên, lôi con ác linh bên trong ra ngoài.
Ác linh vừa rơi xuống đất liền nằm sấp xuống, bắt đầu gào: “Lão đại tôi sai rồi tôi không dám nữa đâu! Ngài tha tôi một mạng, từ nay về sau ngài nói đi hướng đông tôi không dám đi hướng tây……”
“Câm miệng!” Hà Ngự hung tợn nói.
Ác linh run rẩy một cái, ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại, một tiếng cũng không dám thốt ra chỉ biết nằm sấp run rẩy.
“Tôi chỉ là một người mình thường, không được kêu tôi là lão đại!”
Ý nghĩa của lão đại là rắc tối. Cậu không muốn dính líu gì đến cốt truyện nữa, phải rời xa cốt truyện, trở thành một đại gia khiêm tốn không phải sẽ tốt hơn sao?
Ác linh nhớ đến cảnh ngày hôm qua nó bị đánh tận một giờ đồng hồ, run lập cập.
Nếu ngài nói ngài là người bình thường thì là người bình thường vậy.
“Những người thuê trước cũng bị mày dọa chạy sao?” Hà Ngự hỏi.
“Vâng, vâng, nhưng tôi chưa từng hại ai cả, chỉ hù dọa để họ bỏ đi mà thôi. Tối hôm qua tôi cũng không phải muốn hại ngài……” Ác linh đáng thương nói.
Điểm này Hà Ngự biết nó không nói dối. Trên người ác linh không có huyết sát khí, chứng tỏ nó chừa từng hại người ai cả. Hà Ngự có chút đau đầu, cậu đang suy nghĩ nên xử lý ác linh này như thế nào. Đêm qua cậu rất buồn ngủ, sau khi đánh ác linh liền ngủ thϊếp đi, sáng nay tỉnh dậy mới phát hiện đây là một sự rắc rối.
Ác linh chưa từng hại ai, trực tiếp đánh nó đến hồn phi phách tán thì không thích hợp lắm. Nhưng mà ác linh đã ở chỗ này rất lâu, nói không chừng sớm đã bị người của Cục Linh Sự chú ý đến, nhưng tạm thời chưa có thời gian đối phó. Nếu sau này họ nhớ lại thì đó sẽ là một vấn đề khác.
“Có Diệt Linh Sư nào đến đây không?” Hà Ngự hỏi.
“Từng có, nhưng bọn họ không phát hiện được gì nên đã bỏ đi rồi.” Ác linh vội vàng giải thích: “Tôi có thể làm sự tồn tại của mình hạ đến mức thấp nhất, nên bọn họ phát hiện không được, sau đó họ cho rằng những người thuê nhà trước đó bị hù dọa là do nơi này không tốt, không khí xung quanh quá âm u nặng nề.”
Nếu như thế này, thì ngược lại nơi này tốt hơn những chỗ khác rồi. Cục Linh Sự đã đến điều tra qua một lần, thì họ rất khó nghi ngờ chỗ này có vấn đề.
Mà đúng là sự tồn tại của con ác linh này được hạ xuống rất thấp, nó trốn ở bồn tắm, ngày hôm qua Hà Ngự đã đi dạo quanh một vòng trong nhà, nhưng vẫn không cảm nhận được khí tức của nó.
“Nơi này chỉ có một con ma là mày thôi sao?” Hà Ngự hỏi.
Ác linh cắn răng nói: “Đúng vậy, chỉ có một mình tôi.”
Còn rất nghĩa khí nha.