Tiểu Lưu nói: "Nhưng Mặt đồng đại nhân sẽ không ra tay với người của mình mà."
Cậu ta cũng rất kính sợ Mặt đồng đại nhân, nhưng không hiểu tại sao Ngẫu Sư Triệu và Quỷ Ảnh Tạ lại lại sợ Mặt đồng đại nhân như vậy. Tiểu Lưu đã xem qua ghi chép lại cách thức ra tay của Mặt đồng đại nhân, quả thực rất tàn ác, Tiểu Lưu gia nhập Hội Thất Phân cũng là sùng bái Mặt đồng đại nhân.
Từ trước đến giờ Mặt đồng đại nhân không bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì và hiếm khi để ý đến ai, xem ra thì rất kiêu ngạo và lạnh lùng, nhưng cũng khiến người khác rất yên tâm.
Trước đây cậu ta đã phạm sai lầm, không mai bị Mặt đồng đại nhân bắt gặp, cậu ta còn tưởng rằng mình xong đời rồi. Kết quả Mặt đồng đại nhân cũng không thèm nhìn đến cậu ta, cứ thế mà đi qua người cậu ta.
Ngẫu Sư Triệu và Quỷ Ảnh Tạ đều im lặng.
Một lúc sau, Ngẫu Sư Triệu nói: "Tôi nhắc nhở cậu, bất kể khi nào, mà cậu nhìn thấy Mặt đồng đại nhân đang ngủ, thì tuyệt đối đừng quấy rầy ngài ấy."
Tiểu Lưu hiểu ra: "Mặt đồng đại nhân có bệnh rời giường*?"
*Chỉ sự khó chịu mỗi lúc thức giấc, nhất là khi ngủ chưa đủ giấc.
Là loại đυ.ng vào sẽ phát điên lên?
Quỷ Ảnh Tạ và Ngẫu Sư Triệu nhìn nhau và rùng mình khi nhớ lại cảnh tượng đó.
……
Hà Ngự đã mở tất cả các cửa sổ để thông gió trước khi ra ngoài, bây giờ không khí trong nhà tốt hơn rất nhiều, cậu đã thử xem điện nước đã có hết chưa.
Cậu không vội dọn dẹp mà đi qua từng phòng một. Trước đó trong phòng có một số đồ đạc cũ chất đống, một số góc cậu vẫn chưa xem hết.
Sau khi kiểm tra lại, cậu tìm thấy một chiếc điện thoại cũ có dây màu đỏ trong phòng khách, một quả bóng tennis cũ ở sân sau và con búp bê vải mà cậu nhặt được trước đó, khí tức của ba thứ này khiến cậu có một cảm giác đặc biệt, nhưng đó không phải là cảm giác nguy hiểm.
Hà Ngự mang cả con búp bê vải và quả bóng tennis đến chỗ chiếc điện thoại cũ và bắt đầu nhìn chằm chằm vào chúng.
Ngoại trừ khí tức đặc biệt ra thì không có gì khác thường cả.
Đáng tiếc tư liệu mà Khương Hiền cho cậu đều là văn bản, dựa vào văn bản tương ứng một đối một, thật sự rất khó phân biệt.
Hà Ngự suy nghĩ một chút, tự nói: "Tôi chỉ muốn làm một người bình thường, sống một cuộc sống yên ổn mà thôi."
Nếu thực sự có quỷ thì xem như đã chào hỏi nó rồi. Tốt nhất là có thể cùng nhau chung sống hòa bình, nếu không thể... dù sao thì cậu cũng sẽ không nhường căn nhà đã thuê bằng tiền của mình đâu!
Hà Ngự đem quả bóng tennis cũ đặt trở lại sân, đặt con búp bê vải lên bàn rồi bắt đầu dọn dẹp phòng.
Phòng ngủ chính không có giường, Hà Ngự thu dọn xong, trải tấm nệm mới mua xuống sàn, chuẩn bị ngủ tạm một đêm.
Sau khi đồ đạc đều sắp xếp xong, cậu cầm con búp bê vải lên.
Khi đang đi mua đồ cậu nhìn thấy đồ may vá và thuận tay mua luôn.
Hà Ngự khâu lại mắt cho búp bê, đặt lên bàn: "Mày ngoan đi, hôm khác tao sẽ giặt cho."
Sau làm xong hết tất cả những chuyện này thì trời đã chạng vạng tối. Hà Ngự đứng trước cửa sổ duỗi người, tấm rèm mới mua lướt qua mặt cậu, cỏ dại mọc um tùm ở trong sân lộ ra vẻ đẹp riêng trong ánh hoàng hôn.
Hà Ngự kéo rèm lại, nằm xuống đệm. Căn phòng trống rỗng, ánh sáng lờ mờ, chăn bông mềm mại. Hà Ngự xoa xoa gối, nhắm mắt lại.
Thật tốt, cậu có nhà riêng của mình.
Rất nhanh Hà Ngự đã chìm vào giấc ngủ. Sau khi xuyên không vào thân thể Mặt đồng, thì cậu ngủ rất nhiều, cơ bản mỗi ngày chín giờ tối đi ngủ, bảy giờ thức dậy, mỗi ngày phải ngủ đủ mười tiếng.
Đột nhiên trên lầu vang lên tiếng đập phá đồ đạc, tiếp theo đó là tiếng la hét của trẻ em.
Hà Ngự cảm thấy mình vừa mới nằm ngủ không được lâu, cậu mở mắt ra, gương mặt không chút biểu cảm cứ vậy mà nằm trên đệm, nhìn lên trần nhà, bắt đầu có cảm giác mờ mịt, qua thêm mười phút nữa, mà trên lầu vẫn còn cứ ồn ào như vậy.
Hà Ngự quay người nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi.
Cậu ngồi dậy, đôi mắt như hai cái giếng không đáy. Ngay lúc ánh mắt càng ngày càng tối tăm đáng sợ, trong hành lang vang lên tiếng bước chân giận dữ của người khác. Tiếng bước chân dừng lại ở cửa tầng trên, sau đó là tiếng đập cửa.
"Có thôi đi không?! Đánh con nít lúc nửa đêm đã đánh đến nghiện rồi phải không?"
Trên lầu yên tĩnh trở lại, tiếng bước chân giận dữ rời đi.
Hà Ngự lại nằm xuống, quay người lại và trùm chăn lên đầu.
Đi ngủ trước đi! Có gì thì sáng mai tính tiếp.
Đêm càng lúc càng khuya.
Quả bóng tennis cũ trong đám cỏ dại ở trong sân sau đột nhiên chuyển động, dưới ánh trăng dường như xuất hiện một cái bóng, cái bóng làm lay động đám cỏ dại, dần dần đến gần bức tường của ngôi nhà, rồi dừng lại một lúc dưới bức tường, đột nhiên cái bóng xuất hiện bên cửa sổ.
Rèm cửa trong phòng ngủ khẽ lay động, như có thứ gì đó xuyên qua cửa kính và lén nhìn qua khe hở trên rèm cửa sổ.
Đêm rất yên tĩnh, Hà Ngự vẫn đang ngủ, cuộn tròn trong chăn, lông mày bất an mà nhíu lại.
Tích tắc.
Một giọt nước nhỏ giọt từ vòi bếp. Một lúc sau, lại một giọt nước nhỏ xuống nữa.
Tiếng nước nhỏ ngày càng nhanh hơn, như thể vòi nước đang tự mở ra.
Tiếng nước nhỏ ngày càng lớn, như thể nơi giọt nước rơi xuống càng lúc càng đến gần phòng ngủ hơn.
Đột nhiên trên mặt bàn bồn rửa bát có dấu vết của giọt nước.
Tích tắc.
Dấu vết của giọt nước rơi xuống mép bàn.
Tích tắc.
Giọt nước tiếp theo rơi xuống đất.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc.
Dấu vết của giọt nước dần dần đến gần cửa bếp, rồi rời khỏi bếp, giống như những dấu chân kỳ lạ.
Khi vết tích giọt nước đi qua phòng khách, dây điện thoại rung lên hai lần, tiếng nước dừng lại trong giây lát, dây điện thoại cũng không động tĩnh nữa. Giọt nước lại bắt đầu chuyển động.
Trong màn đêm tĩnh lặng, từng giọt từng giọt nước dần dần đi đến gần phòng ngủ, xuyên qua cửa ra vào, cuối cùng dừng lại bên cạnh tấm nệm trên sàn nhà.
Người quấn trong chăn vẫn đang ngủ say, hai vai run rẩy như cảm nhận được điều gì đó nhưng vẫn không tỉnh lại và không biết gì về mối nguy hiểm đang dần đến gần.
Hà Ngự đang nằm mơ.
Lúc đầu thì không sao, nhưng sau đó lại mơ thấy mình vẫn chưa tắt vòi nước.
Cậu đóng nó rất lâu, cho dù có vặn mạnh đến đâu vẫn không thể đóng nó lại. Hà Ngự bắt đầu cảm thấy khó chịu. Nhưng tiếng nước nhỏ giọt ngày càng to hơn và ngày càng gần hơn.
Sau đó, cậu nghe kỹ lại, cậu cảm thấy có tiếng nước nhỏ giọt phát ra từ bên dưới, cái vòi nước ở gầm giường làm sao cũng không thể tắt được.
Gầm giường.
Cậu ngủ dưới đất, không có gầm giường.
Hà Ngự mở mắt với vẻ mặt dữ tợn.