Trước khi Lục Cửu Âm, hội trưởng của hội Thất Phân đến tiểu khu Hạnh Phúc, thì đã nhận được đơn từ chức của phó hội trưởng.
Anh đọc đơn từ chức nhiều lần và hít một hơi thật sâu.
Anh gọi tất cả cấp dưới đã tiếp xúc với Hà Ngự đến đây và hỏi họ một cách tỉ mỉ. Khi hỏi đến Tiểu Lưu, người đóng vai nhân viên văn phòng, sau khi nghe cậu ta kể lại cuộc trò chuyện giữa hai người, thì Lục Cửu m đã hiểu.
Phá án rồi. Bây giờ anh đã biết tại phó hội trưởng của mình lại bỏ trốn.
Lạc Cửu Âm: "...Ai nói cho cậu biết chúng ta không có trả tiền lương?"
Vẻ mặt Tiểu Lưu ngơ ngác: "Hội trưởng, ngài định đốt tiền âm phủ cho chúng tôi sao?"
Đa số hội viên của hội Thất Phân đều là quỷ quái, bình thường quỷ quái không dùng đến tiền. Bọn họ thích linh lực hơn.
Lạc Cửu Âm chậm rãi hít một hơi, xua tay cho Tiểu Lưu đi xuống.
"Rút toàn bộ hội viên đang ẩn nấp khỏi tiểu khu Hạnh Phúc."
Nhiệm vụ ẩn nấp lần này vốn là do Hà Ngự sắp đặt, bây giờ người đã tỉnh lại, thì nhiệm vụ này không cần thiết nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được người trở về.
……
Ở bên kia, sau khi vứt được tên chủ ác độc, Hà Ngự cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Thành phố Tấn Nam là một thành phố nhỏ với nhịp sống chậm rãi, bốn mùa rõ rệt nhưng không quá khắc nghiệt, đây là kết quả của sự lựa chọn cẩn thận của cậu. Hà Ngự đang rất mong chờ cuộc sống mới của mình ở đây.
Ngày đầu tiên của cuộc sống mới bắt đầu bằng việc tìm nơi ở.
Hà Ngự không thiếu tiền nên cách tốt nhất là mua nhà nhưng lại không có CMND.
Mà bây giờ dù muốn ký hợp đồng thuê nhà cũng phải có CMND, nên Hà Ngự đã tìm đến môi giới chợ đen.
Môi giới chợ đen đưa cậu dạo một vòng, thấy Hà Ngự không vừa ý cái nào, thì lái xe đưa cậu đến tiểu khu ở ngoại thành.
"Tiểu khu này mặc dù khá cũ, nhưng cơ sở vật chất cũng khá tốt." Người môi giới đưa cậu đến một cánh cửa cuốn có khóa ở tầng một, anh ta ngồi xổm xuống đất, dùng chìa khóa mở ra: "Giá không cao, anh cũng biết đó, ngoại thành mà, hơi xa một chút, Người già đi khám bệnh và con cái đi học không tiện, nhưng nếu người trẻ không đi làm ở thành phố thì rất là phù hợp."
Cửa cuốn đã lâu không mở ra, có chút rỉ sét, người môi giới cố gắng nâng lên mấy lần nhưng không được, mặt của anh ta đã đỏ bừng.
Hà Ngự cúi người đưa tay ra, cửa cuốn kêu kẹt kẹt kẹt thì di chuyển lên trên.
Người môi giới sửng sốt, cười nói: "Anh mạnh quá."
"Cũng tàm tạm thôi." Hà Ngự mỉm cười.
Bên trong cửa cuốn là những tủ kính lớn và cửa kính, đây là một cửa hàng ngay mặt tiền.
Vừa mở cửa, mùi bụi tích tụ lâu năm xộc thẳng vào mặt, làm người môi giới không khỏi ho khan hai tiếng:
"Đã lâu không có người ở, dọn dẹp một chút là được."
Hà Ngự nhấc chân bước vào trong. Không gian bên trong không hề nhỏ, phía trước có một cửa hàng lớn thông thoáng, đi về phía sau mở cửa ra, có một cầu thang ẩn sau bức tường, phía sau cầu thang có phòng, là một căn nhà có hai tầng.
Bên trong có một số đồ đạc cũ mà người thuê trước không cần nữa, bụi bặm và mạng nhện khắp nơi nhưng may mắn là không có nấm mốc. Nó hôi như vậy, nhưng người môi giới vẫn còn tiếp tục khoác lác được:
"Đây là thiết kế cửa hàng phía trước và chỗ ở phía sau, bình thường sẽ ở phía sau, còn phía trước thì để mở cửa hàng, vô cùng thuận tiện. Hơn nữa, anh lên tầng hai nhìn xem, độ cao cả hai tầng đều vừa phải. Các cửa hàng khác ở khi đi ở dưới tầng trệt trán đều đυ.ng trúng tầng hai, độ cao không đủ, lên lầu cũng phải cúi người xuống, ngôi nhà này đúng thật có hai tầng và nó không hề có cảm giác ngột ngạt."
Hà Ngự sẽ không bị người môi giới, nhưng khoác lác mà động lòng, nhưng cậu lại động lòng với cách bài trí ở đây. Phía trước có thể mở một cửa hàng búp bê, tầng hai của cửa hàng có thể dùng làm nhà kho. Phòng khách có cửa sổ kính lớn hướng ra sân, có thể làm cửa sổ lồi rộng, đặt đệm êm lên trên và đặt một giá sách nhỏ bên cạnh. Phòng ngủ ở tầng hai, ngoài cửa sổ có một cái cây…
Bất quá sân này vẫn cần phải thu dọn, cỏ dại đã cao gần đến ngực người, khi gió lạnh đi qua, chúng lắc lư, trông có vẻ hoang tàn.
Vẻ mặt của người môi giới không thay đổi: "Sân này diện tích không nhỏ, có thể trồng rau và hoa. Ở trong đó dọn dẹp sạch sẽ sẽ đẹp lên. Nhà như thế này nếu ở trong nội thành, giá thuê sẽ …"
Hà Ngự mở cửa, người môi giới run lên vì gió thổi vào, còn chưa kịp nói hết câu thì bị nghẹn lại.
Anh ta xoa xoa cánh tay, nổi da gà, cũng không được tự tin rằng mình có thể cho thuê nhà thành công. Ngôi nhà này đã lâu không có người vào ở, vô cùng u ám. Sân cũng không tráng xi măng, gần như không có chỗ để đặt chân xuống, anh ta thoáng thấy có thứ gì đó đang di chuyển trong đám cỏ, không biết là chuột hay là cái gì, nghe nói ở bên đây có rắn…
Không biết khách hàng có thấy hay không, mà đã thấy người đi vào sân dọc theo con đường mọc đầy cỏ dại. Người môi giới đứng đó hồi lâu không dám bước vào sân.
Hà Ngự không quan tâm đến người môi giới, đang nghĩ đến việc dùng gạch lát một con đường trong sân, ở bên này để lại một nơi để trồng rau, đào một cái ao nhỏ ở góc kia, và chỗ gần hàng rào thích hợp trồng các loại dây leo, cậu thích những màu sắc ấm áp, hơi nổi bật…Đi tới cửa, gạt cỏ dại sang một bên, những bông hồng dại đỏ rực ló ra.
Lông mày của Hà Ngự cong lên.
"Tôi sẽ thuê ở đây."
……
Cục quản lý các chuyện linh dị.
Hai chị em Khương Nghiên và Khương Hiền đang ngồi trong phòng thẩm vấn, tâm trạng của cả hai rất suy sụp.
Khương Hiền nhìn lá thư đánh máy nặc danh trên bàn, đầu cúi xuống, vai thấp xuống, mắt thường có thể thấy rõ sự tiều tụy của hai người họ.
Bầu không khí vô cùng nghiêm túc. Tất nhiên, Cục Linh Sự không nghi ngờ hai chị em có vấn đề, nhưng lần này sự việc liên quan đến vấn đề khá nghiêm trọng.
Mấy ngày trước, Cục Linh Sự nhận được một lá thư nặc danh tố cáo hội Thất Phân, Cục Linh Sự rất xem trọng chuyện này, lập tức phái người đi đến tiểu khu Hạnh Phúc, nhưng lại chậm một bước, những người trong hội Thất Phân ở đây đều đã đi hết.
Sau khi điều tra, bọn họ phát hiện ra rằng một nửa số cư dân trong tiểu khu Hạnh Phúc là thành viên của hội Thất Phân! Những cư dân bình thường còn lại không hay biết gì cả, bọn họ đều cho rằng mình đang sống ở một tiểu khu bình thường.
Vừa hay trước đó hai chị em Khương Nghiên Khương Hiền lại đến đây thi hành nhiệm vụ, thế nên bọn họ đã bị gọi đến thẩm vấn.
Nhưng lúc đó hai người không phát hiện ra điều gì khác thường cả, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ cũng không xảy ra vấn đề gì.
Tuy nhiên, Cục Linh Sự vẫn thẩm vấn quá trình hai người tiếp xúc với Hà Ngự hết lần này đến lần khác. Bởi vì người mà bọn họ họ tiếp xúc trong nhiệm vụ này— Chính là Hà Ngự cũng nằm trong danh sách những người mất tích.
Tất nhiên, nội dung trò chuyện giữa Khương Hiền và Hà Ngự cũng đã được điều tra.
Cậu thanh niên này cảm thấy vô cùng mất mặt.
Tuy nhiên, nguyên nhân chính khiến Khương Hiền buồn bã như vậy không phải vì bị mất mặt.
"Thả lỏng đi, điều tra đã kết thúc, bây giờ chúng ta trò chuyện thôi." Cấp trên của hai người nói.