Ông ta biết hai chị em là con của Khương Yến Quân, sẽ không bao giờ phản bội Cục Linh Sự, cho nên thái độ của ông ta vẫn luôn ôn hòa. Hơn nữa, Khương Yến Quân đang ở trong phòng khác xem camera giám sát.
Đối với chuyện lần này, Cục Linh Sự rất cảnh giác, bọn họ cũng từng nghi ngờ qua có phải đã có người biết được thân phận của chị em Khương Nghiên Khương Hiền nên sắp xếp vụ việc này để nhằm vào Khương Yến Quân. Tuy nhiên, kết quả điều tra là không có chuyện đó.
Nhiệm vụ là hệ thống phân công ngẫu nhiên, ngay cả chị em bọn họ cũng không biết mình đang nhận nhiệm vụ gì, không có khả năng bị người khác thao túng.
Bọn họ cũng tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt với hai chị em và không tìm thấy thủ đoạn bí mật nào còn sót lại trên cơ thể của bọn họ. Hơn nữa, người duy nhất liên lạc với họ trong nhiệm vụ đã biến mất, và mọi thứ trong nhiệm vụ này không có ảnh hưởng gì đến chị em bọn họ.
Có lẽ chị em Khương Nghiên Khương Hiền chỉ tình cờ gặp phải mà thôi.
"Trong quá trình tiếp xúc với Hà Ngự, cậu nghĩ anh ta là người như thế nào?" Cấp trên hỏi.
Khương Hiền cúi đầu không muốn nói chuyện, chỉ lẩm bẩm nói: "Anh ta rất tốt."
Khương Nghiên nói: "Nhìn thì anh ta có vẻ rất vui vẻ, thân thiện và hơi dễ tin người. Sau khi chúng tôi giải thích với anh ấy, anh ấy lập tức tin tưởng chúng tôi, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải điều này."
Cấp trên trầm ngâm suy nghĩ: "Tin ngay cũng không hẳn là cả tin, cũng có thể là do cảm thấy có gì đó bất thường."
Không phải bọn họ không nghi ngờ rằng Hà Ngự có vấn đề, nhưng thứ nhất, kỹ năng linh thuật của Khương Hiền đã cho cậu ta có trực giác vô cùng nhạy cảm; thứ hai, trên người hai chị em đều có hộ phù của Khương Yến Quân, đó là một Linh Văn Sư xếp thứ ba của Cục Linh Sự, chỉ cần có tiếp xúc cơ thể với đối phương, thì có thể cảm ứng được người đó có phải là người bình thường hay không.
Chỉ có những Diệt Linh Sư như Mặt đồng, hoặc là những nhân vật hàng đầu trong số những quỷ quái mới có khả năng trốn tránh cảm ứng của linh văn, ví dụ như Hà Ngự không phải người bình thường, hộ phù sớm đã bị kích hoạt.
Khi Khương Hiền kéo Hà Ngự lại để hỏi đường, hai người đã chạm tay vào nhau, nhưng linh văn không có phản ứng.
Nếu nói là, Hà Ngự là do Mặt đồng ngụy trang thành…Không phải là nói đùa sao. Là một nhân vật cấp cao như vậy, thì làm sao lại làm ra chuyện ngụy trang thành một người bình thường như thế?
Khương Hiền vẫn cúi đầu và không nói gì.
Cấp trên hỏi cậu ta: "Cậu nói lúc đó anh ta có nhắc đến hoa dương tử kinh của anh ta sắp chết rồi, nên cậu mới đi kiểm tra, nhưng cậu chỉ cảm thấy là do nó không được tưới nước nên bị héo thôi đúng không?"
Khương Hiền buồn bã gật đầu:
"Vâng."
"Phệ ảnh quái sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của thực vật, rất có thể là anh ta cảm nhận được điều gì đó nên không muốn đến gần chậu hoa cũng không tưới nước cho nó." Cấp trên nói: "Thỉnh thoảng, thì những người bình thường, khi sinh ra đã có đôi mắt âm dương hoặc linh cảm vô cùng nhạy bén."
Và loại người này có thể có một thể chất đặc biệt.
Hai chị em đều không lên tiếng, hai người họ đều hiểu được chuyện mà cấp trên không nói tiếp.
"Chúng ta đã tự hỏi tại sao Hội Thất Phân lại phải tốn nhiều công sức để cho nhiều người ẩn nấp ở tiểu khu Hạnh Phúc. Sau đó, chúng ta đã điều tra thời gian chuyển đến của ở của bọn họ. Mọi người ở trong Hội Thất Phân đều trước và sau khi Hà Ngự chuyển đến tiểu khu Hạnh Phúc thì lần lượt chuyển vào."
Nếu Hà Ngự có thể chất đặc biệt nào đó và mục tiêu của Hội Thất Phân là cậu, thì mọi chuyện đều hợp lý.
"Một người sinh ra đã có linh cảm nhạy bén và hầu hết những người xung quanh đều là người của Hội Thất Phân, thì có thể anh ta đã cảm nhận được điều gì đó, nhưng vì không hiểu biết về thế giới siêu nhiên nên anh ta không thể hiểu được nguồn gốc của cảm giác này."
"Có lẽ lúc nào anh ta cũng cảm thấy bất an."
Vì vậy sau khi nghe được lời tự giới thiệu của chị em nhà họ Khương, Hà Ngự lập tức tỏ ra tin tưởng. Đây chính là tiếng kêu cứu trong vô thức. Tuy nhiên, vì bản thân cậu cũng không hiểu nguồn gốc của sự bất an này nên cậu không tìm kiếm sự giúp đỡ rõ ràng từ hai người bọn họ.
Nhưng sau khi nhìn thấy thông tin mà Khương Hiền gửi cho, có lẽ cậu đã nghĩ đến những trải qua trong quá khứ và phát hiện ra điều gì đó nên đã viết bức thư nặc danh này.
Còn về việc tại sao cậu lại viết thư thay vì gửi tin nhắn trực tiếp cho Khương Hiền, thì có rất nhiều nguyên nhân. Có lẽ cậu sợ thông tin bị đọc lén, hoặc có thể lúc đó cậu đã cảm nhận được mình đang bị giám sát, có thể tư duy của cậu đang bắt đầu bị hội Thất Phân ảnh hưởng…
Sau khi Hà Ngự gửi bức thư nặc danh này, Hội Thất Phân đã nhận thức được vấn đề và nhanh chóng sơ tán hết thành viên.
Hai chị em cũng nghĩ đến điều này nên vô cùng chán nản.
Hà Ngự chỉ là một người bình thường, nhưng bọn họ là Diệt Linh Sư của Cục Linh Sự, nhưng lại không phát hiện ra vấn đề gì. Nếu lúc đó bọn họ phát hiện ra điều gì đó, có lẽ Hà Ngự đã không mất tích.
Khương Hiền càng thất vọng hơn, cậu ta cảm thấy nếu như không gửi những tin nhắn đó cho Hà Ngự thì Hội Thất Phân đã không ra tay nhanh như vậy, nói không chừng sau đó sẽ có cơ hội.
"Tôi không trách các cậu, là do Hội Thất Phân che giấu quá tốt. Nếu Hội Thất Phân coi trọng thể chất của anh ta, nói không chừng anh ta vẫn còn sống. Trở về đi, cố gắng hơn nữa, thì mới có thể cứu được nhiều người nữa." Cấp trên an ủi hai người.
Khương Hiền âm siết chặt nắm đấm.
Cậu ta còn quá yếu!
Trước khi rời đi, cấp trên của Khương Hiền đã trả lại điện thoại di động cho cậu ta. Khương Hiền gửi thông tin cho Hà Ngự không có gì sai. Cậu ta có chừng mực, cái gì không thể gửi cậu ta sẽ không gửi. Nhưng vấn đề không phải do những thông tin này, mà là thái độ của Khương Hiền đối với Mặt đồng.
"Tôi biết khi cậu còn nhỏ đã có tình cảm đặc biệt với Mặt đồng, nhưng hắn ta là thành viên của Hội Thất Phân, cậu cũng đã thấy những người trong Hội Thất Phân đã làm những gì. Đừng quá ngây thơ." Cấp trên nói.
Khương Hiền cất điện thoại và im lặng gật đầu.
Cậu ta cũng là người có thể chất đặc biệt, bẩm sinh đã có thể thông linh, thể chất này phù hợp làm một Diệt Linh Sư, thích hợp để giao tiếp với quỷ quái, đương nhiên, cậu ta cũng dễ bị quỷ quái nhập thân.
Khi Khương Hiền còn nhỏ, cậu ta không may bị mấy tên điên của Hàng Lâm Phái bắt cóc. Người của Hàng Lâm Phái tin vào Vong Sơn chi chủ, cho rằng thế gian xấu xa, cuối cùng thì Vong Sơn chi chủ cũng hàng lâm, thanh trừ thế gian này và xây dựng lại một thế giới mới tốt đẹp hơn.
Bọn họ nhìn trúng thể chất của Khương Hiền, muốn dùng cậu ta làm vật chứa để cho Võng Sơn chi chủ hàng lâm.
Khi đó, Khương Yến Quân bị mắc kẹt Quỹ vực không thể rời đi, những người trong Cục Linh Sự bị những tên điên của Hàng Lâm Phái dẫn dụ đi nơi khác hoặc bị ngăn cản lại. Cậu bé Khương Hiền bị trói trên tế đàn, mấy tên điên của Hàng Lâm Phái cầm lấy con dao nghi lễ chuẩn bị khắc chú văn lên người cậu ta.
Cậu ta vô cùng sợ hãi mà nhắm mắt lại, nhưng đột nhiên cậu ta nghe thấy những tiếng la hét giận dữ của mấy tên điên Hàng Lâm Phái, cậu ta nghe thấy bọn họ hét "Mặt đồng".
Khi Khương Hiền mở mắt ra, con dao nghi lễ sắc bén dừng lại trước nhãn cầu của cậu ta, chỉ cách nhãn cầu cậu ta một centimet. Người chủ trì nghi lễ đã chết, con dao vẫn còn nắm chặt trong tay. Cổ áo của hắn bị một bàn tay mảnh khảnh nhợt nhạt nắm lấy, ngăn không cho con dao đâm vào mắt Khương Hiền.
Cậu ta ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc áo choàng màu xanh đậm và một chiếc mặt nạ bằng đồng, ánh lửa chiếu lên những đường vân thần bí trên chiếc mặt nạ.
Mặt đồng ném người chủ trì nghi lễ đã chết sang một bên, liếc nhìn cậu ta.
Cậu ta được Mặt đồng cứu mạng.
Khương Hiền luôn cảm thấy Mặt đồng không phải là người lạm sát người vô tội, nhưng Hà Ngự cũng là một người vô tội.
Cậu là người đầu tiên tin tưởng Khương Hiền, sau khi cậu ta bắt đầu chấp hành nhiệm vụ của một Diệt Linh Sư, cũng là người đầu tiên mà cậu ta không cứu được.
Mọi chuyện sẽ trở nên như thế này là do cậu ta không đủ mạnh!
Cậu ta phải phấn đấu nỗ lực!