Ba đỉnh dốc hướng về giữa, che chở cái thung lũng nằm chính giữa, nên có tên là Tam Hắc Sơn.
Bởi vì có ba ngọn núi ba quanh, nên thung lũng này quanh năm bị bao phủ bởi bóng tối, trong thung lũng không có cây cao mà chỉ có những bụi cây thấp và cỏ non tươi tốt, nhưng lại không có động vật nào dám vào đây.
Bởi vì sơn cốc này, bị gọi là thung lũng chết.
Lúc này, ở rìa Thung lũng chết có một tòa nhà công nghệ hiện đại bí ẩn, trên tường xi măng khắc những hoa văn bí ẩn và phủ đầy kim loại màu xanh lam. Nơi này là chi nhánh bí mật của Cục quản lý chuyện linh dị.
Ở một khu vực dưới lòng đất, trong một căn phòng cần ít nhất ba lần xác minh mới có thể vào được, sắp đặt một dụng cụ cổ quái. Cái dụng cụ được làm bằng đồng cổ và kim loại công nghệ cao, có hoa văn huyền bí như bùa chú và các mạch điện tử đơn giản, đều đặn.
Vòng ngoài của loại dụng cụ kỳ lạ này được bao quanh bởi tám tấm đồng được dựng lên, những tấm đồng này đều bị rỉ sét và xuất hiện những đốm xanh, mỗi tấm đồng đều được khắc những hoa văn kỳ lạ khác nhau như một bản đồ sơn thủy, hoặc như dị quái kỳ thú, hoặc như nghi thức thần bí …… Mà hoa văn này lóe lên ánh sáng mờ nhạt, hoa văn khi sáng khi tối, giống như một tầng số giao động.
Trong căn phòng này có vài người mặc đồ tây trang công sở hiện đại và những người mặc áo choàng thêu hoa văn huyền bí cổ xưa, họ đều cùng nhau bận rộn, trước mỗi tấm đồng đều có một nhân viên ngồi ghi lại hoa văn.
Lúc Hà Ngự chìm vào giấc mộng, những đường vân trên tất cả các tấm đồng đột nhiên mờ đi nhanh chóng, để lộ ra hình dáng ban đầu.
Nhân viên phụ trách ghi lại số liệu trợn mắt há hốc mồm: “Võng sơn…… Có biến cố rồi!”
……
Diêu Tân Thành, trong một quặng mỏ bỏ hoang.
Một đám người trên mặt vẽ những hoa văn thần bí được vẽ bằng màu sơn xám trắng và đỏ tươi đang quay quần với nhau, bốn phía cắm cây đuốc.
Giữa bọn họ có một cái bục đặt trên mặt đất, trên bệ nhô ra vô số gai, trên mỗi cái gai treo một vật trang trí bằng vàng kỳ lạ, dưới ánh đuốc, vách đá của quặng mỏ hiện lên những cái bóng kỳ quái.
Chỉ có phần giữa bàn là nhẵn, đặt một chiếc cốc dài làm bằng đá hắc thạch bóng loáng. Chiếc cốc dài chìm sâu vào bàn như một cái giếng sâu. Nó chứa một đống thứ nhão nhoét không có nguyên mẫu rõ ràng, tỏa ra mùi máu nồng nặc.
Những người này giống như những tín đồ, đôi tay đặt ở trước ngực làm những động tác kỳ lạ, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Những món trang sức bằng vàng chói sáng trên đài bỗng nhiên rung động, những cái bóng hiện trên vách đó không đong đưa, giống như chúng đang vật sống.
Cùng lúc đó, mùi máu tươi bên trong ly hắc diệu thạch ngày càng nồng đậm, đồ vật bên trong dường như đang chuyển động, phát ra từng đợt nước nhớp nháp. Những sợi huyết sắc bò lên khỏi miệng ly, leo lên những cái gai sừng, quấn lên những trang sức bằng vàng kia.
Nhóm người tụ tập hét lên vui mừng không siết:
“Võng Sơn được giải phong ấn!”
“Chúa tôi đang đến!”
“Võng Sơn được giải phong ấn!”
“Chúa tôi đang đến!”
……
Tổng bộ của hội Thất Phân.
Ở tầng hầm thứ ba không ai hay biết có một căn phòng tròn được bao phủ bởi vách tường làm bằng bạc, toàn bộ căn phòng chính là một cái hồ nước thật lớn, chỉ ở gần lối ra vào có một bình đài cao.
Giữ hồ nước, một người đàn ông nhắm mắt, tóc đen bù xù, làn da trắng bạch, l*иg ngực không có nhịp phập phồng của hơi thở, cũng không có nhịp tim, giống như một pho tượng bằng ngọc.
Bỗng nhiên người đàn ông mở mắt ra.
Nước hồ tinh khiết và lạnh băng. Người này thở ra một hơi thở, những cái bong bóng nổi lên mặt nước, hơi nước nhanh chóng ngưng tụ thành những bông hoa sương giá mỏng manh.
Người đàn ông đứng dậy từ trong ao nước, những giọt nước trượt xuống góc áo và đuôi tóc, như giọt mưa trên lá sen, không dính một chút nước nào.
Ngay khi người này bước ra khỏi hồ, linh dịch quý giá trong ao đều bốc hơi hết.
Người đàn ông lại không thèm quan tâm, cúi đầu ôm ngực, giọng nói trong hơi sương mù rất yếu ớt:
“Lập tức……”
……
Tiểu khu Hạnh Phúc.
Hà Ngự trở mình, một lần nữa cậu chìm vào giấc ngủ.
Lúc này cậu không nằm mơ nữa.
Buổi sáng 7 giờ, đúng giờ Hà Ngự rời giường, giấc mộng tối qua đã bị cậu quên sạch sẽ.
Cậu viết hai bức thư, in chúng trên máy tính, đeo găng tay và không để lại dấu vân tay.
Cậu đã chọn được một nơi rất tuyệt vời sau khi bỏ chạy Đó là một thành phố cỡ trung bình chưa bao giờ được nhắc đến trong cuốn sách siêu nhiên đó, với lại còn có phân cục của Cục Linh Sự ở đó, an toàn có thể được đảm bảo và cậu cũng có thể rời xa trung tâm lốc xoáy, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cậu.
Chờ khi Quỷ ảnh Tạ mang vàng đến, Hà Ngự ước lượng quả cầu vàng, xoay cổ tay, đưa vàng vào không gian của cục than nhỏ.
Trừ bỏ vàng, Quỷ ảnh Tạ còn mang theo một tấm thẻ không ghi tên, số tiền còn lại cất trong đó.
“Làm rất tốt.” Hà Ngự nói.
Mặt của Quỷ ảnh Tạ rất kích động.
“Tôi có một bức mật thư cần giao cho hội trưởng. Anh đi giao giúp tôi đi.” Hà Ngự lấy phong thư đã được niêm phong.
“Vâng! Thuộc hạ nhất định không làm ngài thất vọng!”
Sau khi lừa Quỷ ảnh Tạ đi khỏi, Hà Ngự rời khỏi tiểu khu, tìm một nơi hoang vắng, thay quần áo và khuôn mặt, bỏ một lá thư mật báo nặc danh khác cho Cục Linh Sự vào hộp thư, rồi lại tiếp tục thay đổi quần áo và mặt một lần nữa mới đi vào nhà ga. May mắn thay, thế giới này vẫn chưa có thời gian triển khai việc mua vé bằng tên thật.
Chờ đến khi hội trưởng hội Thất Phân nhận được thư, cậu đã đến một thành phố mới.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính của nhà ga, người đi bộ xung quanh ồn ào, náo nhiệt.
Sắc mặt Hà Ngự đã thay đổi, giơ tay lên che mắt, dưới ánh nắng chói sáng của mặt trời cậu nở nụ cười thật tươi, lúm đồng tiền trên má trái hiện ra lờ mờ.
Cùng lúc đó, tại tổng bộ của hội Thất Phân.
Hội trưởng đại nhân vừa mới thức tỉnh không bao lâu lại nghe được có một lá thư mật cực kỳ quan trọng, liền mở ra lá thư:
Kính thưa hội trưởng đại nhân:
Chào ngài.
Gần đây tôi chợt tỉnh ngộ lại rằng hội Thất Phân thực chất chỉ là số 7 trong 007.
Loại công việc bán mạng mà không có tiền lương này, ngay cả bọn tư bản cũng không dám làm như ngài được, chỉ có chủ của nô ɭệ mới có thể đem ra so sánh với ngài thôi.
Thật ra tôi nói như vậy cũng không có ý gì khác, nhưng có lời này tôi muốn nói với ngài: