Liễm Cảnh Xuân

Chương 43: Gian tình 2

Trong lòng lão hoạn quan lấy làm run sợ: “Thiếu tướng quân thế này là…”

Đầu ngón tay thon dài của Kỳ Yến khẽ gõ lên bàn, giọng nói thốt ra giòn tan, thần sắc trong đôi mắt hơi lạnh lùng: “Nhưng mong là ta đã không nghĩ nhiều.”

Lão hoạn quan hít một hơi dài, đôi bàn tay run lẩy bẩy nhận lấy bát thuốc: “Nô tài đi ngay giờ.”

Lão hoạn quan vừa bước chân đi thì ngay sau là thị vệ của Vệ Trăn tới, hai tay trình tờ giấy lên.

Kỳ Yến thấy lời trên tờ giấy nhắc nhớ hắn chăm nom Thái hậu thì hàng mày hơi chau lại, sau đó cuộn đầu ngón tay vò tờ giấy thành một nắm: “Nói với tiểu thư nhà ngươi rằng ta đã biết rồi.”

Buổi chiều ngày hôm sau, Kỳ Yến phái người đến truyền lời cho Vệ Trăn.

Trên bức thư chỉ lác đác có mấy câu, lời lẽ không nhiều nhưng đủ khiến Vệ Trăn sợ hãi.

Trong thuốc của Thái hậu bị tra ra có một vị độc đắng, là do y công mà Thái hậu tín nhiệm xưa nay hạ độc.

Độc tính cực mạnh, có thể ăn mòn nội tạng, nếu vô tình uống phải đủ để khiến mấy ngày sau táng mạng.

Y công kia là người tâm phúc của Kỳ Yến tiến cử, chuyện hôm nay ông ta không thoát khỏi liên can.

Cộng thêm bức mật thư mà hôm qua Vệ Trăn thuật lại cho Kỳ Yến đã được giải ra hơn nửa, nội dung không tiện nói nhiều nhưng đều chỉ ra tâm phúc âm thầm lét lút cấu kết với Thái tử.

Kỳ Yến nói với nàng rằng mấy ngày này hắn không ở trong cung mà phải ra ngoài một chuyến xử lý vài việc, đến hôm đại thọ của Thái hậu sẽ quay về.

Vệ Trăn đọc hết nhanh như gió, rồi nàng đưa bức thư đến bên ngọn lửa, nhìn bức thư bị nuốt chửng thành tro tàn.

Khi góc cuối cùng của bức thư bị cháy lộ vệt đỏ, ở ngoài điện vang lên những tiếng bước chân tất tả, một hộ vệ thở hổn hển đi vào nói: “Tiểu thư, không hay rồi.”

Người này là hộ tống thân cận của Vệ Lăng, mặt hắn đầy vẻ sốt ruột, Vệ Trăn hỏi: “A đệ xảy ra chuyện gì?”

“Không phải thiếu chủ có chuyện.” hộ vệ chỉ ra bên ngoài: “Tiểu thư, người tới chỗ của Dực Dương công chúa mà xem, thiếu chủ của chúng ta phát hiện Thái tử điện hạ và nhị tiểu thư…”

Vệ Trăn ngẩn người một chốc rồi lập tức vén rèm ra khỏi đại điện.

Lúc nàng chạy vội tới ngoài điện của Dực Dương công chúa, ở bên trong truyền ra một đợt tiếng ồn ầm ĩ.

“Vệ Dao, ta vốn cứ tưởng ngươi và Vệ Chương còn có chút khác nhau, hóa ra ngươi cũng không có đức hạnh như thế?”

Vệ Trăn nhấc váy lên, sải bước vào ngưỡng cửa rồi kêu lên một tiếng “A Lăng…”, nhất thời khiến người trong điện quay đầu lại.

Vô số ánh mắt đều rơi lên trên người nàng, từ cái nhìn đầu tiên Vệ Trăn đã trông thấy Vệ Lăng. Cậu thiếu niên đứng bên cạnh lư hương, trên tay cầm một cây roi, tay khác thì cuộn chặt thành nắm đấm buông ở bên người, sự tức giận trên người khó giấu.

Còn Thái tử ngồi ở bên bàn, gò má đỏ sậm cả mảng, như thể bị đấm một quyền, khóe miệng rỉ ra một vệt máu, sắc mặt hơi tái, đang để y công ở bên cạnh bôi thuốc cho hắn ta.

Hắn ta trông thấy Vệ Trăn thì đứng phắt dậy khỏi ghế, trong mắt toàn là vẻ hổ thẹn: “A Trăn.”

Một bóng người chắn trước người nàng và hắn ta, Vệ Lăng nghiêng người nói: “Thái tử điện hạ, e là bây giờ a tỷ ta không muốn nhìn thấy ngươi đâu.”

Cùng lúc đó có tiếng khóc thút thít truyền ra từ sau bức màn bên cạnh, Vệ Trăn quay đầu lại nhìn, sau rèm tơ lộ ra hai bóng người.

Tóc tai Vệ Dao rối loạn, chỉ mặc mỗi trung y mỏng dính trên người, đang nằm khóc thút thít trong lòng Tống thị, Tống thị dịu giọng an ủi.

Rồi nàng lại nhin Thái tử, y phục cũng hơi rối loạn.

Giữa gian phòng đầy sự bừa bãi, Vệ Trăn đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.

Chưa đầy một lúc, Vương hậu từ nội điện đi ra. Im lặng giây lát rồi Vệ Trăn và người trong điện hành lễ, không ngờ trong chốc lát đã kinh động đến Vương hậu rồi.