Liễm Cảnh Xuân

Chương 44: Gian tình 3

Sở hậu ngồi xuống trước điện, vẫy tay ra hiệu cho Vệ Trăn đi lên trước rồi lạnh lùng liếc nhìn Vệ Dao được Tống thị dìu đến: “Chuyện vừa phát sinh ở nội điện, bổn cung đã biết cả rồi, bổn cung hỏi ngươi, ngươi và Thái tử bắt đàu từ khi nào?”

Vệ Dao buông tay mẫu thân ra, quỳ bịch hai gối xuống, mềm giọng đáp: “Di mẫu…”

Vương hậu cắt lời: “Chớ có gọi di mẫu, nói thật đi!”

Giọng nói đầy vẻ lạnh nhạt và uy nghiêm, trong cái giây phút chạm vào nền đất, sắc mặt Vệ Dao tái xanh.

Ánh mắt xung quang rơi lên người Vệ Dao, nàng ta như có gai sau lưng có thể cảm nhận được áp lực của người đang ngồi kia, nàng ta cắn chặt môi đáp: “Vào mùa thu năm ngoái, khi A Dao cập kê. Thái tử biểu ca lớn lên cùng với A Dao, có tình huynh muội thanh mai trúc mã, sau đó điện hạ và A Dao thường xuyên thảo luận thi phú ca văn, cùng thưởng trà chơi đàn, A Dao coi như tri kỷ, lòng có tâm kính ngưỡng…”

“Mùa thu năm ngoái đã rồi?”

Vương hậu xưa nay nghiêm khắc, Vệ Dao biết bản thân và Thái tử nhập nhằng không rõ ràng như thế chắc chắn sẽ khiến Vương hậu không vui. Lúc nói chuyện nước mắt đã rơi tí tách từ trong hốc mắt xuống.

“Di mẫu, A Dao cũng không giấu người nữa. thực ra hôm nay ta đến là muốn chấm dứt với biểu ca!”

“Chấm dứt?” Vệ Lăng tiếp lời: “Cái chấm dứt trong miệng ngươi tức là chấm dứt với biểu ca tốt của ngươi ở trên giường hả?”

Mặt Vệ Dao hết xanh đến trắng: “A huynh, ta cũng là muội muội của huynh mà, sao có thể nói ta như thế…”

“Muội muội? Lẽ nào a tỷ của ta không phải là tỷ tỷ của ngươi, ngươi làm muội muội là lên giường tỷ phu như thế hả?”

Lời này phải nói là cực kỳ khó nghe.

Thái tử cau mày, kịp thời nói: “Mẫu hậu, đúng như A Dao nói, hai bọn con qua lại vì thơ ca nhạc họa nên gần đây thường xuyên gặp mặt, có điều trước nay con và A Dao luôn hiểu lễ biết chừng mực. Biểu muội ưa lòng với con mà con cũng không nỡ lạnh nhạt khiến muội ấy buồn lòng thất vọng, hôm nay quả thật đã phạm phải vài sai lầm trong khoảnh khắc. Nhưng mẫu hậu đừng trách tội muội ấy.”

Cuối cùng hắn ta cũng bằng lòng thừa nhận mối quan hệ giữa hai người họ rồi.

Vệ Dao ngẩng đầu lên, trong vành mắt phủ một lớp sương: “Biểu ca…”

Vệ Lăng nói: “Trong khoảnh khắc? Thái tử điện hạ, Vệ Dao tuổi còn nhỏ nên có lẽ mắt kém, nhưng ngươi rõ ràng đã có hôn ước trên người mà còn làm ra chuyện thế này với muội muội của thê tử tương lai ư?”

Thái tử đánh mắt sang, con ngươi đen lạnh lẽo: “Chuyện này cô sẽ tự chịu trách nhiệm.”

Vệ Lăng cười bảo: “Vậy có phải thần còn cần khen điện hạ một câu có trách nhiệm không?”

“A Trăn.” Sở hậu ngẩng đầu lên, nắm lấy lòng bàn tay của Vệ Trăn: “Chuyện này lỗi tại Thái tử, bổn cung không phải là người không rõ đúng sai, nhất định sẽ có ngươi một lời giải thích.”

“Chuyện này hôm nay, do ngươi quyết.”

Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt của người trong điện mỗi người một kiểu.

Với mọi thái độ của Vương hậu thì người tinh mắt đều có thể nhìn ra người đang đứng về phía Vệ Trăn.

Nhưng Vệ Trăn biết, lời này của Vương hậu trông thì ân cần chứ thực chất khó mà trả lời được.

Tới cuối cùng là bà ấy thật sự nói cho Vệ Trăn hay là để thuận theo, chỉ để trấn an nàng trước?

Vừa nãy Vệ Trăn yên lặng nhìn Thái tử và Vệ Dao bày tỏ tình ý với nhau, hai người bọn họ một kẻ là quân tử một phương, một người là mỹ nhân thùy mị, dường như nàng mới là kẻ ác can dự vào tình cảm của bọn họ.

Bây giờ nàng vẫn chưa gả vào Đông cung mà Thái tử đã thiên vị Vệ Dao chẳng hề giấu giếm, vậy thì sau khi thành thân nàng sẽ ra sao?

Ánh mắt Vệ Lăng nhìn sang, như thể lo rằng nàng sẽ buồn lòng nên kêu: “A tỷ.”

Bờ môi đỏ của Vệ Trăn hơi cong lên: “Thái tử điện hạ cảm thấy chuyện này phải xử lý thế nào?”

Nàng lại ném vấn đề này lại cho hắn ta, Cảnh Hằng hơi giật mình.

“Biểu ca…” Vệ Dao ngẩng đầu lên. Nếu giờ hắn ta mở miệng nói một câu sẽ lấy nàng ta thì sự nhẫn nhịn trước đó của bọn họ đều đáng cả.

Thái tử đáp: “A Trăn, chuyện này mặc nàng xử lý.”

Mặc nàng xử lý… Vệ Dao tái mặt nhìn Vệ Trăn.

Khóe môi Vệ Trăn cong lên. Hắn ta đã nói như thế thì có phải cảm thấy ngay cả khi lòng nàng có giận thì vẫn sẽ để ý đến đại cục, cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng nào hay không?

“A Trăn.” Vương hậu siết chặt bàn tay nàng: “Chuyện này cuối cùng quyết định như thế nào, ngươi cứ nói.”

“Vâng.”

Trong điện im ắng tĩnh lặng, rất lâu sau, giọng nói trong trẻo kiên định của nàng vang lên.

Một câu nói ấy như trân châu rơi xuống đất, vang vọng trong đại điện.

“Thần nữ muốn hủy hôn với Thái tử điện hạ.”