Liễm Cảnh Xuân

Chương 42: Gian tình 1

Nếu như Kỳ Yến cưới nàng thì sao?

Vệ Trăn siết chặt chiếc lược bằng sừng tê giác trong tay.

Quả như những gì Điền A Mẫu nói, thân phận của Kỳ Yến tôn quý có thể cân bằng lực lượng với Thái tử, đối với nàng mà nói không nghi ngờ gì nữa đây chính là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng tình hình của Kỳ gia hiểm nguy cận kề, Sở vương vẫn luôn muốn diệt trừ tai họa tận gốc, lần này có thể thoát khỏi tai họa được hay không vẫn chưa biết được.

Vệ Trăn bận lòng chuyện này, nàng khe khẽ thở dài một hơi, đặt chiếc lược lại lên trên bàn trang điểm.

Điền A Mẫu nói: “Thiếu chủ và Kỳ thiếu tướng quân trước nay có giao hảo, nếu để hắn làm mai, bắc cầu làm mối cho tiểu thư và thiếu tướng quân, hẳn là không phải chuyện khó khăn gì. Vả lại trước nay Thái hậu yêu thương thiếu tướng quân, đối đãi như cháu ruột, không kém gì những vương tôn công tử khác. Nếu tiểu thư gả cho thiếu tướng quân thì hẳn là Thái hậu sẽ yêu ai yêu cả đường đi.”

Vệ Trăn không để những lời khác vào lòng mà lại bắt được hai chữ “Thái hậu”.

Đúng thế, Thái hậu thương yêu Kỳ Yến như vậy, nếu Sở vương gây chuyện với Kỳ gia vào cái hôm thọ yến thì sao Thái hậu không ngăn cản? Cho dù sau khi xảy ra chuyện, chỉ cần bà ấy ra mặt là có thể bảo vệ được Kỳ Yến.

Trừ khi là bên phía Thái hậu nảy sinh biến cố nào đó?

Một suy nghĩ bất an mãnh liệt dâng lên, Vệ Trăn ngẩng đầu, ánh trăng bên ngoài cửa sổ mờ mờ, một vầng trăng cô đơn treo trong màn đêm đen kịt.

Đêm đã khuya, không biết Kỳ Yến đã ngủ hay chưa.

“Kinh Sương.” Nàng gọi.

Hộ vệ bên ngoài cửa sổ nghe thấy tiếng gọi liền vén rèm vào trong: “Tiểu thư có gì dặn dò?”

Vệ Trăn viết một tờ giấy đưa cho Kinh Sương: “Ngươi giúp ta đưa mấy câu cho thiếu tướng quân.”

Hộ vệ nhận linh, vội bước ra khỏi điện.

Ánh trăng như lụa, rọi lên bức tường cung như phủ một lớp sương trắng.

Trong điện của Chương Hoa công chúa, khắp phòng là ánh sáng lờ mờ, bao phủ lên mấy bóng người bên giường, có tiếng ho khẽ từ trong rèm sâu truyền ra.

Kỳ Yến hầu hạ Thái hậu uống thuốc xong liền đặt bát thuốc lên trên khay đỡ, đỡ Thái hậu từ từ nằm xuống, rồi chầm chậm giém lại góc chăn.

Đợi Thái hậu nhắm mắt ngủ yên hắn mới đứng dậy đi ra khỏi nội điện. Lão hoạn quan thân cận của Thái hậu theo sát ngay phía sau.

Kỳ Yến nói: “Thái hậu đã chán ăn một thời gian rồi có phải không?”

Lão hoạn quan gật đầu, cung kính thấp giọng trả lời: “Vâng. Gần đây thời tiết nóng bức, đang là tháng cuối xuân cũng sắp vào mùa nóng rồi, e là vì điều này.”

Cái bát thuốc đang đặt trên bàn bên trong vẫn còn dư lại một nửa, vị đắng nồng gay mũi.

Kỳ Yến cụp mắt hỏi: “Y công nói thế nào?”

“Y công kia cũng nói là do thời tiết nóng bức, có kê một phương thuốc mới, ngày nào Thái hậu cũng uống thuốc. Suy cho cùng là người của thiếu tướng quân nên Thái hậu dùng cũng yên tâm.”

Kỳ Yến hỏi: “Cái người thúc phụ ta đưa đến?”

Khi trước Thái hậu bị chứng đau đầu quấy nhiễu nên bèn tìm danh y, thúc phụ của Kỳ Yến biết chuyện liền tìm được một nữ y từ trong dân gian.

Y công đó tinh thông thuật Kỳ Hoàng, là y công tải giỏi có tiếng, vào cung không lâu đã trị khỏi căn bệnh lâu năm của Thái hậu, từ đó về sau vẫn luôn được giữ lại bên cạnh hầu hạ.

Bình thường lão hoạn quan nói lời này Kỳ Yến sẽ tuyệt đối không nghĩ nhiều, nhưng hôm nay thì khác, từ miệng Vệ Trăn hắn biết được nội bộ Kỳ gia có người lén lút qua lại với Thái tử, lại cộng thêm chuyện này nữa… trong lòng Kỳ Yến không thể không có thêm vài suy xét.

Ánh mắt hắn rơi lên bát thuốc màu xanh trời đặt ở trên bàn: “Trong cung còn có y công nào khác không?”

“Có.”

Kỳ Yến nói: “Tìm một người có y thuật giỏi, rồi mang bát thuốc này đi kiểm tra cẩn thận.”